Hai người Hồng Nguyệt và Huyết Ảnh còn đang suy nghĩ, bất chợt một nữa thân thể bay tới bên này, chỉ trong nháy mắt, một đầu đại đạo đứt đoạn trực tiếp dung nhập vào thiên địa, tùy tiện tìm một đại đạo nào đó rồi dung hợp vào thân thể.
Võ Cực không nói hai lời, cấp tốc ngồi xếp bằng trên đất, hoảng sợ than thở: "Đậu má, kém chút nữa đã chết rồi, dung đạo thật là dễ dàng!"
Hai người Hồng Nguyệt ngây ngốc mà nhìn gã, Võ Cực còn chưa chết sao?
Đại đạo của gã suýt chút nữa đã triệt để đứt đoạn.
Gia hỏa này dung đạo có vẻ khá qua loa, bởi vì đại đạo của gã đã sắp đứt gãy rồi!
Đây là muốn đi đường tắt đúng không?
Võ Cực thấy hai người nhìn mình thì cười ngây ngô nói: "Bách Chiến là kẻ mà người người kêu đánh, ta bị thương nặng thì cũng nguyện ý góp sức vì Vũ Hoàng!"
Mấy vị Đại Chu Vương lập tức nhìn về phía gã, ngươi quả nhiên không phải thứ gì tốt!
Gia hồa này dung đạo cũng chính là tự cứu mạng gã mà thôi.
Không thể nào tăng cường thực lực cho Tô Vũ Có điều đại đạo sắp đứt gãy thì cũng có vô số quy tắc chỉ lực, dĩ nhiên cũng coi như tạm được.
Hồng Nguyệt và Huyết Ảnh vô cùng băn khoăn, bọn họ không có sự ăn ý với Tô Vũ, nhưng lúc này đâu còn biện pháp gì khác. Cả hai cắn răng, một giây sau lần lượt đoạn mất đại đạo.
Bách Chiến thấy thế thì giận dữ quát: "Các ngươi hiểu rõ hắn sao? Sao các ngươi có thể vì hắn mà tự chặt đứt đại đạo?"
Hồng Nguyệt cả giận quát: "Không hiểu rõ! Nhưng ngươi phản bội Nhân tộc, ngươi phản bội chúng ta! Năm đó chúng ta tín nhiệm ngươi, đi theo ngươi, tin tưởng ngươi có thể mang chúng ta chiến thắng vạn tộc, chiến thắng Tội tộc! Ngươi là tín ngưỡng, là anh hùng của chúng ta!"
"Nhưng bây giờ... Bách Chiến, ngươi chỉ là phản đỏ, vì giết tên phản đỏ nhà ngươi thì dù thân tử đạo tiêu, chúng ta cũng nguyện ý!"
Hồng Nguyệt thật sự không hiểu rõ Tô Vũ!
Bất quá không sao hết, bởi vì lúc này hận thù của nàng đối với Bách Chiến đã vượt qua hết thảy. Nếu Tô Vũ có thể giết hắn thì bảo nàng làm gì cũng được, Hồng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Vũ Hoàng bệ hạ, hãy giết Bách Chiến, chỉ cần giết hắn...
Chúng ta không cầu gì khác, mặc cho Vũ Hoàng xử lý!"
Bọn hắn sai đường, sáu ngàn năm trước đã sai rồi.
Bây giờ chỉ có gửi hi vọng vào Tô Vũ mới có thể chém giết Bách Chiến, nếu không mối hận này sẽ khó mà tiêu tan.
Bách Chiến chính là phản đô!
Khí tức của Tô Vũ càng ngày càng mạnh, chấn động thiên địa, thiên địa của hắn bắt đầu mở rộng ra, Ngu thấy thế thì vội vã quát: "Rút mau!"
Trong nháy mắt ả đã bay ra ngoài!
Thiên địa của Tô Vũ khuếch trương khiến cho thực lực của bọn hắn bị áp chế, mà Tô Vũ lại càng ngày càng mạnh, nếu chiến đấu với hắn ở đây thì chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhiều chủ nhân quy tắc dung đạo vào trong thiên địa, đây là một chuyện rất đáng sợ.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả đều đứng về phía Tô Vũ.
"Ra ngoài ư?"
Tô Vũ khẽ cười, bỗng nhiên hắn giương tay vồ một cái, ngoại trừ mấy vị chủ nhân quy tắc bên cạnh Ngu thì những người khác đều biến mất ngay lập tức, cản cũng cản không nổi!
Mà những người kia hiện lên ở trước mặt Tô Vũ ngay sau đó.
Trong đấy còn có một số người quen.
"Ngươi là Giang Hải? Lần trước ta cứu ngươi, ngươi còn theo ta lăn lộn mấy ngày, sao còn dám ngày ngày mắng ta nữa?"
Giang Hải Hầu biến sắc!
Âm!
Tô Vũ bóp nát gã, đại đạo tán loạn, quy tắc chỉ lực tràn lan, thân tử đạo tiêu, trong nháy mắt đã dung nhập vào thiên địa của Tô Vũ.
Thời khắc này Tô Vũ nở nụ cười hết sức xán lạn.
"Vụ Sơn, ngươi cũng thế, tại sao có thể làm như vậy? Ta cực kỳ ghét kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi là do ta cứu ra đấy!"
Ẩm!
Vụ Sơn cũng bị hắn bóp nát.
Nơi xa, Ngu và đám người của ả điên cuồng trốn chạy, muốn mau chóng thoát ra khỏi mảnh thiên địa này của Tô Vũ.
Tô Vũ cũng mặc kệ họ, hắn tiếp tục điểm danh: "Ám Ảnh, hình như ngươi không nói xấu ta"
Ám Ảnh Hầu thở dài một tiếng: "Khiến Vũ Hoàng chê cười rồi"
"Ngươi biết Bách Chiến là phản đỏ không?"
"Không biết" Ám Ảnh Hầu đáp: "Ta cũng không tin ngài ấy sẽ phản bội... Có lẽ... đều là lỗi của Ngu.."
Tô Vũ bật cười: "Ngươi quả là kẻ hồ đồ ngu xuẩn! Tốt nhất nên chết đi!"
Ẩm!
Ám Ảnh Hầu là kẻ tiếp theo bị hắn bóp nát!
Nơi xa, Anh Vũ và mấy vị khác đều biến sắc, Định Quân Hầu muốn bay ra can ngăn, sắc mặt gã vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước, không lên tiếng.
Tô Vũ lại giương tay vô tiếp, một bóng người bị hắn tóm vào trong tay, Vân Thủy Hầu!
Thời khắc này Vân Thủy Hầu đang bị thương thảm trọng.
Nàng nhìn về phía Tô Vũ, cười tự giễu: "Không cần Vũ Hoàng động thủ..."
Phía dưới, Anh Vũ tướng quân nhịn không được hô lên: "Bệ hạ, trước đó nàng ta chưa từng động thủ"
Mặc dù Vân Thủy Hầu lừa mình nhưng khi ở thượng giới, Anh Vũ tướng quân và nàng có quan hệ rất tốt, đôi bên đã tương giao nhiều năm.
Lúc này nhìn thấy Ám Ảnh bị giết, Vân Thủy bị bắt, Anh Vũ thực sự nhịn không được nữa.
Vừa rồi trong chiến loạn Vân Thủy Hầu cũng không xuất thủ, nàng là bị những người khác đại chiến tác động đến nên mới thụ thương không nhẹ.
Ám Ảnh và Anh Vũ dù sao cũng không quá thân quen, Ám Ảnh vẫn luôn rất thần bí, nhưng trước kia Vân Thủy thường xuyên đi tìm nàng trò chuyện.
"Vốn dĩ ta nên nể mặt Anh Vũ ngươi..." Tô Vũ cười nói: "Thế nhưng lúc này ta không được phép nhân từ, bằng không, ai cũng sẽ dám đối nghịch với ta!"
Âm!
Bàn tay của Tô Vũ che trời, trong nháy mắt đã ép nát Vân Thủy Hầu.
Hắn nở nụ cười lạnh lẽo: "Bây giờ thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Người chết thì hết nợ, nếu Anh Vũ muốn thì có thể tới Tử Linh giới vực tìm nàng ta đi. Chết rồi, mọi ân oán liền tiêu tán!"
Phía dưới, Anh Vũ không lên tiếng nữa.
Tô Vũ vỗ xuống một chưởng, bảy tám vị Hợp Đạo khác bị hắn chụp chết tươi.
Hắn cười lớn: "Những người khác ta lười hồi tên, quá phiền phức! Đám vô danh tiểu tốt nên chết thì chết thôi!"
Nơi xa, Bách Chiến quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, ánh mắt hắn ta cực kỳ rét lạnh.
Tô Vũ cất giọng hỏi: "Ngươi định chạy sao? Đây chính là thiên địa của ta!"
"Quay lại!"
Tô Vũ quát khẽ một tiếng, sau một khắc, quy tắc chỉ lực cường đại càn quét về hướng bọn họ.
Ngu và Bách Chiến lập tức xuất thủ, mỗi người một quyền.
Uỳnh!
Những quy tắc chỉ lực kia bị đánh nổ ngay lập tức.
"Không thoát được đâu!"
"Khóa!"
"Bao vây!"
Vô số lực lượng đại đạo càn quét toàn bộ thiên địa.
Bách Chiến và Ngu thực sự rất cường đại, họ tiếp tục xuất thủ đánh nổ từng đầu lực lượng đại đạo.
Thiên địa của Tô Vũ vẫn chưa đủ hoàn thiện.
Mà lúc này, Tô Vũ cũng cười khan một tiếng: "Ngại quá, không cố tình đâu!"
Phía dưới, mọi người thực sự bó tay không biết làm sao.
Bây giờ mà ngươi còn bận tâm những vấn đề này à?
Nhanh cản bọn họ lại đi!
Tô Vũ cười rộ lên, ở cuối thiên địa bỗng nhiên hiện ra một chiếc đại ấn, Tô Vũ bạo hống một tiếng khiến Bách Chiến và Ngu đều giật mình.
Họ tưởng là Tô Vũ muốn trấn áp mình, nào ngờ đâu Tô Vũ lại quát to: "Xin Nhân Hoàng cho ta mượn lực lượng đại đạo!"
Oành!
Nhân Chủ Ấn lan tràn phóng ra, khí vận Nhân đạo đột nhiên bộc phát từ trên Nhân Chủ Ấn, sau một khắc, ở Đạo Nguyên chi địa xa xa, đại đạo mới hình thành phân nửa của Nhân Hoàng lan đến quy tắc chỉ lực rất hùng mạnh!
Chỉ giây lát thông qua Nhân Chủ Ấn, nó đã nối liên tiếp với đại đạo của Tô Vũ.
"Có thể!"
Thanh âm hùng vĩ của Nhân Hoàng lại truyền vang tới, lần này Nhân Hoàng vẫn muốn nói thêm một câu bởi vì cơ hội khó có được, hôm nay tên cháu trai này một mực mượn sức từ hắn, hắn thật sự rất cần nói vài lời.
Kết quả, Tô Vũ bạo hống đè xuống hết thảy thanh âm, đại đạo chấn động làm vỡ nát chút ý chí dẫn dắt kia!
Nhân Hoàng làm một món công cụ là được, nói cái gì mà nói?
Hôm nay, ta mới là nhân vật chính!