"Đệt"
Sâu trong thời không trường hà, một tiếng mắng giận dữ vang lên, bốn bề chấn động, rất nhanh lại trở về vẻ yên tĩnh.
Trường hà chấn động!
Chẳng lẽ Võ Hoàng lại chết sao, thế nên bệ hạ mới khó chịu?
Dù sao hiện tại mọi người đều quen với việc trường hà chấn động rồi, chỉ là hôm nay chấn động thực sự rất kịch liệt.
Bệ hạ cũng mắng chửi rất nhiều lần.
Về phần vì sao ngài ấy lại mắng người?
Mặc kệ đi!
Có lẽ là mất thể diện nên mới vậy!
Hư ảnh của Nhân Hoàng vô cùng phẫn nộ, Tô Vũ đúng không?
Lần này ta thật sự đã nhớ kỹ ngươi rồi, vất vả lắm ta mới thông qua ngươi dẫn dắt được một chút ý chí lực qua, ta chỉ muốn nói một câu mà thôi, thế mà tên cháu trai nhà ngươi lại phá nát toàn bột!
Ngươi còn là người sao?
Ngươi nói muốn mượn lực lượng đại đạo, ta đã cho mượn!
Ngươi nói muốn mượn lực lượng của đạo trường, ta cũng đã cho mượn!
Còn thiếu mỗi chuyện cho ngươi mượn cái mạng già này nữa thôi, vậy mà ngươi lại đối đãi với ta như thế?
Nhân Hoàng vô cùng phẫn nộ.
Hỗn trướng!
Khinh người quá đáng!
Đây là cảm thấy ta dễ ức hiếp lắm sao?
Hay là cảm thấy ta không có mặt ở đó cho nên ngươi có thể muốn làm øì thì làm?
"Thôi, trở về rồi ta sẽ tính sổ kĩ càng với ngươi!"
Nhân Hoàng thầm nghĩ, Võ Hoàng, Tô Vũ, hai gia hỏa này đều phải tính sổ cẩn thận!
Y cũng sắp trở về rồi!
Nếu quá xa, nếu là thật lâu trước kia, Tô Vũ muốn mượn sức thì y cũng hữu tâm vô lực, còn bây giờ y ở cách vạn giới không quá xa cho nên có thể miễn cưỡng truyền chút ý chí đi qua.
Điều này cũng đại biểu, người ở nơi đây sẽ hội hợp với vạn giới nhanh thôi.
"Rốt cuộc hắn đang làm cái gì?"
Nhân Hoàng không thể đoán được, nhưng y biết hôm nay vạn giới nhất định có biến cố rất lớn.
Cùng lúc đó ở thượng giới, lực lượng đại đạo của Nhân Hoàng và lực lượng đại đạo của Tô Vũ đã kết nối với nhau thông qua Nhân Chủ Ấn.
Quy tắc chỉ lực ngập trời trong nháy mắt trấn áp toàn bộ thiên địa.
Tô Vũ cũng thầm hít vào một hơi.
Khá lắm!
Một nữa đại đạo thế mà không yếu hơn thiên địa mà mình đã dung nhập vô số quy tắc đại đạo là bao, làm ta rất muốn nói một câu, Nhân Hoàng, mau đem đại đạo của ngài cho ta mượn dung hợp chút đi!
Thôi được rồi, không thể dung!
Nếu làm thế thì khi Nhân Hoàng trở về, y chưa hẳn đã có thể tiếp tục khai thiên.
Đại đạo này Nhân Hoàng mới mở chưa lâu, thế nhưng thật sự rất lợi hại!
Tô Vũ thầm nghĩ, trên mặt lại lộ ra ý cười, ta biết ngay Nhân Hoàng sẽ cho mượn mà.
Hắn cũng biết Nhân Hoàng cách nơi đây không còn quá xa, nếu không thì muốn mượn cũng mượn không được.
Lần này, thực lực của ta đủ rồi chứ?
Nhiều chủ nhân quy tắc dung nhập như vậy, lại còn mượn tới lực lượng đại đạo của Nhân Hoàng, ta còn đánh không chết Bách Chiến và Ngu thì thật có lỗi với mọi người!
Phút chốc, Tô Vũ biến mất tại chỗ.
Bách Chiến và Ngu đều biến sắc, cả hai nhao nhao xuất thủ, một người dùng quyền, một người dùng thương, cùng nhau đánh về phía hư không.
Vừa xuất thủ, hai người lại chợt biến sắc.
Không phải họ!
Tô Vũ không muốn đối phó với bọn hắn, thế nhưng chẳng còn kịp nữa rồi, ở nơi này cảm giác của bọn hắn cũng trở nên suy yếu hơn trước.
Bách Chiến và Ngu liếc nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi nơi mình đang đứng, bay về phía xa xa. Họ nhất định phải ra khỏi thiên địa của Tô Vũ, bởi vì lúc này sức mạnh của thiên địa đã đạt đến cực hạn.
Hai người vừa rời đi thì bỗng nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Tô Vũ đánh xuyên qua ngực của Trường Mi, đối phương vốn đã bị phản phệ trọng thương, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng, lão tuyệt vọng khó nhọc nói:
"Ta... cũng chỉ... vì chủ của mình..."
"Ta biết!"
Tô Vũ gật đâu, bày ra thái độ thấu hiểu: "Đây là lẽ thường, kỳ thật ta cũng cần dạng thuộc hạ như ngươi, lão cẩu biết đoán ý người giống như Đại Chu Vương... Khụ khụ, nói sai rồi, nên nói là ngu thần! Cho nên ta không trách ngươi, ngươi là thuộc hạ ngu trung với Bách Chiến, ta hiểu ngươi, thật đó!"
Hắn không trách Trường Mi.
Ai cũng chỉ vì chủ của bản thân, Trường Mi nói không sai, chỉ là chủ của lão lại quá hố người.
Người như Trường Mi mới đúng là trung thần của Bách Chiến, hết thầy mọi việc lão đều đứng ở góc độ của Bách Chiến mà suy nghĩ, Tô Vũ cũng không thấy lão sai.
Chỉ có thể nói lập trường đôi bên khác biệt mà thôi!
Hàng mày dài của Trường Mi bỗng run run, lão nở nụ cười, miệng phun máu tươi, lực lượng đại đạo tán loạn nhưng vẫn mỉm cười: "Vũ Hoàng... thật rộng lượng! Chủ của ta...
thực ra... trước kia... trước kia cũng không hề kém... Chỉ là... chỉ là... kinh lịch quá ít...
"Hắn... hắn bị... Thánh Mẫu... uy hiếp... bị dọa sợ... Chủ của ta... không chết... thì vẫn còn có thể quật khởi...
Trường Mi ho ra máu, quy tắc chỉ lực không ngừng tràn lan, lão nở nụ cười cưỡng ép quay đầu nhìn về phía Bách Chiến, sau một khắc, lão đột nhiên dùng hết toàn lực quát lớn: "Bách Chiến! Ngươi vì chiến mà sinh! Trăm chiến không bại! Ngươi không chiến thì còn gọi là Bách Chiến được sao? Ngươi chỉ có chiến, chiến đến một khắc cuối cùng thì ngươi mới là Bách Chiến Vương! Bách Chiến Chi Hoàng!"
Âm!
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời, đại đạo triệt để đứt đoạn, lông mày của Trường Mi gãy ngang, lão vẫn mỉm cười bởi vì lão đã nói xong, đã thỏa mãn.
Chủ nhân của ta không thể thua kém Tô Vũ được!
Lần này bại trận, nếu hắn không chết thì vẫn có thể trở lại như lúc trước.
Nhục thân của lão lập tức chia năm xẻ bảy, bị thiên địa của Tô Vũ thôn phệ hoàn toàn.
Phía trước, Bách Chiến còn đang trốn chạy, bước chân bỗng trở nên trì trệ, trong đầu hắn có vài ký ức hiển hiện.
"Thiên phú của ngươi rất xuất chúng, quét ngang vô địch cùng giai, về sau ắt sẽ có triển vọng lớn. Ta thấy ngươi trăm chiến không bại... Nếu trở thành cộng chủ thì hãy gọi là Bách Chiến Vương đi"
"Ngài là Trường Mi Hầu?"
"Không sai, tiểu tử, ngươi rất tỉnh mắt! Đương nhiên, lông mày này của ta cũng quá rõ ràng rồi, tiểu tử ngươi không tệ, là người kế tục tốt nhất! Ta rất thưởng thức ngươi!"
"Trường Mi Hầu đại nhân, vậy nếu ta trở thành Nhân Chủ, Trường Mi Hầu đại nhân sẽ hiệu lực vì ta chứ?"
"Ha ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi có chí khí này là rất tốt! Nếu ngươi thật sự có thể thắng những người khác, trở thành Nhân Chủ đời thứ chín... Chín cũng là cực hạn, ngươi nhất định sẽ là Nhân Chủ mạnh nhất, khi đó, ta sẽ là thuộc hạ trung thành của ngươi, Trường Mi!"
Những ký ức hiển hiện trong đầu, từ ngày đó trở đi, bên cạnh Bạch Chiến có thêm một vị Trường Mi.
Lão là ý chí của ta!
Kể từ ngày đó, Trường Mi theo hắn bảy ngàn năm, chưa bao giờ làm trái bất cứ điều gì, dù cho hắn muốn đầu nhập Nhân Tổ.
"Ta tin tưởng bệ hạ, chín chính là cực hạn, bệ hạ nhất định sẽ là sự tồn tại mạnh nhất!"
Trong đâu Bách Chiến hiện ra câu nói này, lòng hắn hơi mờ mịt, hơi chấn động, ta... vừa rồi ta đã bỏ chạy ư?
Ta không đi cứu Trường Mi!
Ta không đi cứu vị cường giả đã trung thành với ta bảy ngàn năm kia!
Mà trước khi chết, vị ấy vẫn còn dồn hơi tàn để khuyên bảo mình.
Gương mặt Bách Chiến khẽ nhăn một cái, hắn rất muốn khóc nhưng bỗng nhiên lại không muốn khóc nữa.
Ta... thật sự đã thay đổi rồi sao?
Ta bị dọa cho bể mật gần chết ư?
"Thất thần làm gì, mau chạy khỏi thiên địa này!"
Bên cạnh, Ngu giận dữ quát một tiếng, lúc nào rồi mà còn thất thần.
Ở trong thiên địa của Tô Vũ cộng thêm thiên địa của Nhân Hoàng bao trùm, thực lực của họ sẽ bị áp chế rất nhiều, nếu chỉ là mỗi mình thiên địa của Tô Vũ thì bọn hắn cũng không tới nỗi quá kiêng ky.
Bách Chiến cứng ngắc, cấp tốc chạy về phía biên giới.
Dư quang của hắn nhìn thoáng qua Ngu.
Ngày xưa, ngươi ở trong mắt ta là nhân vật cường đại vô song, thế mà bây giờ ngươi cũng phải chạy trốn.
Khi gặp ngươi lần đầu tiên, ta đã bị chấn nhiếp, ta cảm thấy trên đời này không có ai mạnh mẽ hơn ngươi, hiện tại xem ra... ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!
Một Tô Vũ của sáu ngàn năm sau mà ngươi cũng không dám đánh một trận.
Lúc này, bỗng nhiên tín niệm kiên định trong lòng Bách Chiến vỡ vụn trong giây lát.
Không sai, Ngu cũng chỉ tới vậy mà thôi!
Nhân Tổ thì lại như thế nào cơ chứ?
Sáu ngàn năm qua, ta vững tin ngươi có thể thắng, vững tin ngươi là vô địch, hóa ra ngươi không phải!
Mà ta lại làm đào binh suốt sáu ngàn năm.
Không, ta là phản đỏ!
Bách Chiến tự giễu trong lòng, Trường Mi chết rồi, những người đi theo mình đều đã chết, bọn họ tin tưởng mình, mà mình lại đi tin tưởng người khác.
Thì ra, ta thực sự chẳng là cái gì cả!
Âm!
Lại một tiếng nổ lớn vang vọng đất trời.
"Bệ hạ... mau trốn đi!"
Tiếng rống sau cùng của Trường Thanh vất vưởng trong không gian, mà phía sau, Tô Vũ trực tiếp xé thân xác y chia năm xẻ bảy, khiến y trực tiếp nổ bể ra.
Tôn chủ nhân quy tắc thứ hai bị Tô Vũ chém giết đương trường.