Hai mắt Bách Chiến đỏ ngầu như máu, hắn rất muốn trở lại chiến một trận nhưng Ngu lại phẫn nộ quát: "Mau trốn ra khỏi thiên địa, hắn dám ra đây chúng ta sẽ giết hắn!"
Khóe miệng Bách Chiến khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, hắn chỉ tiếp tục trốn chạy.
Chạy trốn một hỏi, bỗng nhiên hắn lên tiếng: "Ngươi và ta liên thủ, cộng thêm đám Trường Thanh thì cũng có thể đánh với hắn một trận!"
Đúng vậy, nếu Ngu không trốn, bọn hắn liên thủ thì dù Tô Vũ mượn lực cũng có khả năng đánh lại được.
Ngu lại quát lạnh: "Vậy thì trong hai chúng ta có thể sẽ chết một người, bớt nói nhảm đi, đám người kia chết thì còn có thể bồi dưỡng lại, ngươi và ta chết đi, ai sẽ đón Nhân Tổ trở về?"
Ha...
Hóa ra ngươi chỉ lo lắng chuyện này.
Bách Chiến không nói gì nữa.
Lúc này tỉnh ngộ cũng đã quá muộn.
Trường Thanh và Trường Mi đều đã bị giết!
Trễ rồi...
Hắn giương tay vô một cái, bắt ba người Nguyệt La, Lôi Bạo, Nguyệt Khiếu vào trong tay, Nguyệt La một mực kéo theo Nguyệt Khiếu, lúc này đây cũng là hai vị Thiên Tôn hiếm hoi còn sống.
Ngu thấy thế thì khẽ nhíu mày, bất quá ả cũng không nói gì.
Nguyệt La lại lộ ra nụ cười, rất nhanh nụ cười ấy hóa thành vẻ tuyệt vọng, ả khẽ truyền âm cho Bách Chiến: "Bệ hạ, mau đi thôi. Ta sẽ đoạn hậu giữ chân hắn một lát"
Bách Chiến cứng người, bỗng nhiên hắn ta truyền âm hỏi: "Hơn sáu ngàn năm trước, ngươi là người do Ngu xếp vào bên cạnh ta, đúng không?"
Sắc mặt Nguyệt La cứng đờ, ả cúi đầu xuống không nói chuyện.
Bách Chiến bật cười.
Ta biết mà!
Cũng chính là bởi vì biết nên ta mới không nói gì thêm.
Đáng tiếc, bây giờ nói những chuyện này không còn tác dụng gì nữa.
"Chút nữa ra khỏi nơi đây, ngươi hãy chạy đi, chạy thật xa vào"
Bách Chiến truyền âm cho Nguyệt La: "Chạy xa một chút, càng xa càng tốt, đến hư không vô tận hay sâu trong Hỗn Độn cũng được, có thể chạy đến chỗ nào thì mau chạy tới đó. Vạn giới này đã thành Tu La tràng rồi!"
"Bệ hạ có thể thắng.." Nguyệt La rất chấn động.
"Nói sau đi!"
Bách Chiến không muốn nhiều lời, chờ xem thế nào đã.
Nhưng ta sẽ không dễ dàng chịu thua giống như sáu ngàn năm trước, ta sẽ trở lại là ta của thời điểm trước khi gặp Ngu.
Ở phía sau, bây giờ Tô Vũ hệt như nhân vật phản diện truy sát nhân vật chính là đứa con của trời, tru sát toàn bộ những trung thần hộ vệ bên cạnh Bách Chiến.
Trên thực tế, Tô Vũ cũng không coi mình là người tốt lành gì.
Thời đại này ai là người tốt? Ai là người xấu?
Ai cũng có mục đích riêng, đều có lập trường riêng.
Ta là anh hùng còn đối phương là quân giặc mà thôi.
Đối với đám người Trường Mi, Trường Thanh, Tô Vũ chính là vai phản diện lớn nhất.
Mà Tô Vũ cũng không có gì bất mãn với họ, chính như Trường Mi đã nói, ai cũng vì chủ của mình, chỉ có điều chủ của lão ta lại không đủ lớn mạnh.
Từ sau khi dung nhập Thời Gian Sách, ở trong thiên địa, Tô Vũ đã có thực lực chủ nhân quy tắc tam đẳng.
Khi tất cả những vị chủ nhân quy tắc kia dung nhập thiên địa, thực lực của hắn lại một lần nữa tăng lên, từ tam đẳng chỉ sợ là đã gần tiếp cận nhị đẳng, đương nhiên thực lực càng mạnh thì tăng lên sẽ càng khó.
Bất quá lúc này có thêm thiên địa của Nhân Hoàng bổ sung, Tô Vũ có thể đạt đến cấp độ nhị đẳng thực thụ trong mảnh thiên địa của mình.
Đương nhiên đó cũng chỉ là tạm thời.
Thiên địa của Nhân Hoàng dù sao cũng không phải của hắn.
Có điều lúc này Tô Vũ quả thực vô cùng cường đại.
Mượn lực cũng là điều mà Tô Vũ vẫn đang làm, từ lâu trước đó hắn mượn lực của Thời Gian Sách, cho tới bây giờ lại mượn lực từ đại đạo của Nhân Hoàng. Tô Vũ cũng không thấy có gì không ổn, khi thực lực không đủ mà có thể mượn lực thì cũng coi như có bản lĩnh!
Ä cự nhân tên Ngư kia không hề kém.
Chỉ sợ là ả sẽ tương đương với Võ Hoàng.
Đặt tại Thượng Cổ thì cũng là sự tồn tại đỉnh cấp.
Nhưng hiện tại, Tô Vũ lấy thiên địa của bản thân làm cơ sở, cộng thêm nhiều vị chủ nhân quy tắc dung đạo, Thời Gian Sách và Nhân Hoàng bổ sung, dưới đủ loại nhân tố hắn cũng có thực lực vô cùng dọa người.
Thiên địa của hắn vẫn đang lan ra, tiếp tục đuổi giết đám người Bách Chiến.
Nếu để đám người kia thoát khỏi thiên địa của mình thì mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết nữa.
Nếu Tô Vũ ra khỏi thiên địa thì sẽ mất đi lực lượng bổ sung từ Nhân Hoàng, cũng mất đi ưu thế trong thiên địa của mình, như vậy thực lực của hắn sẽ nhanh chóng tụt giảm, có thể sẽ tụt đến mức độ tam đẳng lệch yếu.
Khi đó hắn chỉ có thể giao thủ cùng Bách Chiến, có lẽ hắn có thể đánh gục Bách Chiến, nhưng đối đầu với Ngu thì hắn ắt sẽ thảm bại.
Chỉ khi ở trong mảnh thiên địa này, Tô Vũ mới là kẻ mạnh nhất vạn giới.
"Hôm nay không giải quyết đám phiền toái các ngươi thì phiền phức sắp tới sẽ càng ngày càng nhiều..."
Tô Vũ thì thào một tiếng, rất nhanh, tiếng nổ chấn động đất trời vang lên.
Phương xa, Lôi Bạo đang được Bách Chiến lôi kéo trốn chạy bỗng nhiên cảm nhận được trong cơ thể có lực lượng lôi đình lan ra, ầm một tiếng, lôi đình bộc phát, nổ cho Bách Chiến cũng phải lảo đảo.
Miệng Lôi Bạo phun đầy máu tươi, mặt lộ vẻ khiếp sợ bi ai.
Gã quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, thở dài cảm khái: "Vũ Hoàng bệ hạ... quả là giỏi tính toán!"
Trong cơ thể gã thế mà lại có lực lượng lôi đình không thuộc về mình, vừa rồi nó đã đột ngột bạo phát!
Gã biết thứ này có từ lúc nào, chính là lúc đối phó với Nguyệt Hạo.
Lần trước khi Tô Vũ liên thủ với Tam Nguyệt và Lôi Bạo, trong hình chiếu thiên địa của mình, Tô Vũ đã cho Lôi Bạo dung nhập rất nhiều lực lượng lôi đình để họ đi giết kẻ địch. Sau đó Lôi Bạo cũng đã tự mình kiểm tra qua nhưng không thấy có vấn đề gì.
Đến hôm nay gã mới phát hiện vô số lực lượng lôi đình đến từ thiên địa của Tô Vũ đã tiềm phục trong cơ thể gã.
Bây giờ những lực lượng đó bạo liệt, lập tức nổ cho gã trọng thương, ngay cả Bách Chiến cũng bị gã làm liên lụy.
Ỗ phía sau, Tô Vũ lạnh nhạt nói: "Địch nhân của ta vĩnh viễn cũng sẽ không lấy được chỗ tốt gì từ ta, ta biết rõ ngươi là người của Bách Chiến, há có thể giữ lại nhân tố không xác định như ngươi?"
Đây là việc quá bình thường!
Lần trước Lôi Bạo dung nhập thiên địa của hắn, Tô Vũ đã giao phó rất nhiều lực lượng lôi đình, dưới tình huống ấy sao hắn có thể yên tâm mà không hạn chế vị này, cơ hội khó có được đương nhiên là hắn phải làm chút gì đó rồi.
Lôi Bạo cảm thấy đắng chát.
Tô Vũ quá đáng sợ!
Chẳng những đáng sợ mà hắn còn rất hung tàn, phải biết lúc đó Lôi Bạo vẫn còn là minh hữu của Tô Vũ, chưa từng nghĩ tới kể từ khi ấy thì Tô Vũ đã bắt đầu mưu đồ nhằm vào gã.
Lôi Bạo bị tạc trọng thương, không những như thế, lúc này trong hư không có vô số lực lượng lôi đình càn quét về phía gã, mượn nhờ lực lượng trong cơ thể gã mà không ngừng bộc phát, dẫn tới dấu hiệu như muốn mất khống chế.
Lôi Bạo thở dài một tiếng, đột nhiên gã phất tay, tránh khỏi liên lụy tới Bách Chiến.
Bách Chiến vừa mới bị tạc tới lảo đảo bỗng cảm thấy nôn nao, Lôi Bạo khẽ thở dài: "Bệ hạ chạy trước đi! Thánh Mẫu hay bệ hạ cũng tốt, đều là hy vọng của Cự Nhân tộc. Ở nơi này không thể địch lại Tô Vũ đâu! Ta sẽ tranh thủ chút thời gian cho mọi người"
Gã thoát khỏi Bách Chiến, chủ động bay về phía Tô Vũ bên kia, không chỉ gã mà Nguyệt La cũng chủ động tránh thoát khỏi Bách Chiến, cấp tốc bay theo Lôi Bạo.
Sắc mặt Bách Chiến tái nhợt.
Tiếng cười của Nguyệt La truyền đến, chất chứa vẻ mị hoặc: "Thánh Mẫu và bệ hạ ra khỏi thiên địa đi, ta liên thủ với Lôi Bạo đấu với hắn, dù Tô Vũ mạnh tới mấy thì giết hai chủ nhân quy tắc như chúng ta cũng cần thời gian, đủ cho hai vị rời khỏi nơi đây!"
Hai vị chủ nhân quy tắc muốn chặn hậu cho họ.
Vẻ mặt Bách Chiến biến đổi, quay sang nói với Ngu: "Liên thủ cùng chiến với Tô Vũ thì còn có hi vọng!"
Nếu ngay từ đầu không trốn, Trường Thanh và Trường Mi đều còn sống thì có lẽ hi vọng sẽ càng lớn hơn.
Nhưng dù là hiện tại, chỉ cần Ngu nguyện ý xuất thủ thì họ vẫn có hi vọng.
Quả thực Ngu rất mạnh!
Về mặt Ngu đầy lạnh lùng, tiếp tục cố gắng bay đi, thiên địa của Tô Vũ bây giờ cơ hồ đã bao trùm thượng giới, nơi này quá rộng mà ả còn bị áp chế.
Tốc độ bay cũng không tính là quá nhanh.
Cách khu vực mà Tô Vũ không bao trùm vẫn còn một khoảng rất lớn.
Ngu nghe được lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn về phía Bách Chiến, ả vừa bay vừa truyền âm quát: "Ngu xuẩn! Sau khi rời khỏi đây, Tô Vũ dám ra ngoài thì một mình ta cũng thừa sức giết hắn! Sao cứ phải tử chiến với hắn ở đây làm gì, ngươi là kẻ ngớ ngẩn à?"
Xem xét từ lợi và hại, quả thực là bay ra ngoài rồi đánh với Tô Vũ thì càng có lời hơn.
Nếu chiến với Tô Vũ trong thiên địa của hắn, chẳng phải là đã cho Tô Vũ chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa?
Dùng trạng thái yếu nhất của mình để đối chiến với trạng thái mạnh nhất của Tô Vũ, đây là quyết định cực kỳ ngu xuẩn!