Bách Chiến cười tự giễu: "Một mình Ngu cũng không thể khiến cho ta sợ hãi đến bước này. Là do ta đã thấy được hình chiếu của Nhân Tổ"
Ở bên cạnh, về mặt của Ngu đại biến.
Bách Chiến lại mặc kệ ả, cười nói: "Ngươi có biết khi nhìn thấy một màn kia, ta khủng hoảng đến nhường nào không? Đáng sợ không thể tưởng tượng nổi! Dù hôm nay hồi tưởng lại thì ta cũng phải đổ mô hôi"
"Phất tay, giới vực bị hủy diệt, phất tay, đại đạo đứt gãy! Nhân Tổ mạnh vượt quá sức tưởng tượng. Ta từng hỏi qua một số người liệu ở Thượng Cổ có ai làm được như thế?
Bọn họ đều đáp là không có... Dù là Văn Vương hay Nhân Hoàng thì họ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này"
Bách Chiến khẽ thở dài: "Nhân tổ cường đại như thế mà đối thủ của ông lại cũng không hề thua kém chút nào! Ông ấy cường đại đến nỗi khiến cho ta tuyệt vọng! Thế rồi Ngu xuất hiện, nàng giúp ta thấy được tia hi vọng... nếu Nhân Tổ có thể sớm trở về, có lẽ ông sẽ có thể giải quyết những phiền toái này!"
Tô Vũ nhíu mày: "Đối thủ của Nhân Tổ là ai?"
"Không thể nói!"
Bách Chiến cười, Tô Vũ cũng bật cười: "Thứ đồ gì mà không thể nói tên cơ chứ! Được thôi, ta cũng lười hỏi! Nhân Tổ cường đại nhưng không địch lại thì đó cũng là chuyện của Nhân Tổ, nhìn thấy những chuyện này nên ngươi liền tuyệt vọng, liền bị chấn nhiếp sao?"
"Xem như thế đi!"
Bách Chiến khẽ gật đầu: "Kỳ thật cũng không chỉ chừng ấy, khi ta biết Ngục Vương nhất mạch cũng chính là Nhân Tổ nhất hệ, biết tới sự tồn tại của Ngu, còn biết trong số Hầu Thượng Cổ cũng ẩn giấu một số người... Ta bèn cảm thấy không có cách nào địch nổi!"
"Ngươi thật sự là đỏ phế vật!"
Tô Vũ cười mắng: "Không phải ta trào phúng ngươi, nhưng nếu những người này mạnh hơn nữa thì lại có thể thế nào? Thiên hạ bây giờ là của chúng ta! Giống như ta biết Nhân Hoàng rất mạnh, Văn Vương rất mạnh, Thời Gian Chi Chủ rất mạnh... Thì sao chứ? Bọn hắn không ở đây thì nơi này vẫn do ta quyết định! Chờ khi họ thật sự trở về, thật sự xuất hiện, khi đó là làm cháu trai hay là làm con trai, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay là bị người phất tay tiêu diệt, thì đó cũng là chuyện sau này!"
Tô Vũ cười xán lạn: "Ta không sợ bọn họ cường đại, lúc này ta mới là gia gia! Ta gọi họ một tiếng cháu trai thì họ lại có thể thế nào?"
Ta biết họ rất lợi hại!
Thời Gian Chi Chủ, không cân hỏi cũng biết hắn ta mạnh đến mức đáng sợ.
Thế nhưng ta vẫn hao lông dê của hắn như thường.
Hắn cũng đâu có ở đây?
Có năng lực thì ngươi mau trở về đi!
Một khi những vị này trở về, nên sợ tự nhiên là ta sẽ sợ, nhưng người còn chẳng có ở đây, nếu bởi vì nhìn thấy hình chiếu mà ta liền sợ tè ra quần vậy thì khi Vong Linh Chỉ Chủ xuất hiện, ta nên tự sát cho rồi. Ta còn làm mất lòng cả Tử Linh Chi Chủ nữa rồi cơ!
Bách Chiến cười khổ một tiếng: "Có lẽ là ngươi đúng! Có lẽ ngươi và ta thật sự quá khác biệt! Có lẽ ta sống quá thuận lợi, từ bé đã có thiên phú kinh người, bách chiến bách thắng, chưa từng bại một lần nảo... nhưng mà, bại một trận thì ta sẽ không gượng dậy nổi"
Hắn khẽ thở dài: "Cho nên, ta rất khó thể nghiệm được cảm giác của ngươi, ngươi cũng rất khó hiểu được cảm giác của ta"
Trăm chiến mà không hề bại!
Nhưng khoảnh khắc trông thấy Ngu, tâm lý và thực lực của hắn đều gặp đả kích nặng nề, tỉnh thân cũng theo đó là lụn bại, bại một trận đối với hắn thực sự là đả kích quá lớn.
Có một số người có thể bước tiếp rồi một lần nữa quật khởi.
Có vài người lại rất khó vượt qua.
Nhiều năm qua Bách Chiến chưa từng vượt qua, hôm nay hắn lại có thể thản nhiên nói ra hết thảy mọi chuyện, điều này chứng tỏ hắn đã buông bỏ được rồi.
Nhưng mà... quá trễ rồi!
Tô Vũ cũng hơi thổn thức: "Đáng tiếc! Ta thấy bây giờ ngươi bây giờ nhắc tới đã không còn quá nhiều sợ hãi nữa!"
"Đúng, bởi vì phương pháp áp chế sợ hãi tốt nhất chính là nỗi sợ và sự tuyệt vọng khác càng lớn hơn!"
Bách Chiến cười nói: "Mà hết thầy những thứ này đều là do ngươi đem đến cho ta!"
"Ta không thể cường đại như Nhân Tổi"
"Thế nhưng ngươi có thể giết ta... không phải sao?"
Bách Chiến thở dài: "Ngươi giết Trường Mi, giết Trường Thanh, bây giờ còn muốn giết Lôi Bạo, Nguyệt La... Tô Vũ, bọn họ đều là chiến hữu của ta!"
Tô Vũ gật gật đầu nhìn về phía hắn rồi lại nhìn Ngu đang phẫn nộ, cười hỏi: "Không bằng liên thủ giết Ngu trước đi?"
Bách Chiến bật cười: "Ngươi đã có không ít thủ đoạn, lúc này còn muốn chiếm thêm lợi lộc ư? Giết Ngu rồi thì chúng ta đều sẽ chết! Dù ta trách nàng nhưng cũng không hận nàng... Chỉ có thể trách tâm chí ta không kiên định, ta đã phạm sai lầm, bây giờ ta còn cần mượn sức của nàng để đối phó với ngươi, sao ta có thể trở mặt?"
Tô Vũ cười: "Ngu, chúng ta liên thủ giết Bách Chiến, ta đảm bảo ngươi có thể ra ngoài!
Bây giờ Bách Chiến không chết thì sau khi rời khỏi đây, hắn mà thắng ta cũng sẽ trở mặt với ngươi, nếu ngươi là kẻ có đầu óc thì nên hiểu điều này"
Sắc mặt của Ngu khẽ biến, Bách Chiến cũng tái mặt: "Tô Vũ.."
Tô Vũ cười âm hiểm: "Thế nào? Bách Chiến, ngươi cho rằng giao chiến đường đường chính chính là ta đang tôn trọng ngươi ư? Không không, ngươi là phản đỏ! Ngươi có biết bởi vì ngươi mà dẫn đến có bao nhiêu người vẫn lạc hay không?"
"Nếu sáu ngàn năm trước ngươi không từ bỏ thì Nhân tộc sẽ chẳng phải chết nhiều người như vậy!"
"Bách Chiến, ngươi hại chết quá nhiều người, bây giờ ngươi còn muốn ta cho ngươi đãi ngộ của anh hùng... Không thể nào!"
Tô Vũ quát lạnh một tiếng, chấn động thiên địa: "Ngươi là phản đỏ, là tội nhân, là sĩ nhục của toàn bộ Nhân tộc! Bởi vì ngươi mà thế cục tất thắng của Nhân tộc lại bị quét sạch sành sanh!"
"Bởi vì ngươi, nhất mạch của người truyền lửa bị hủy diệt gần như hoàn toàn, truyền thừa của Nhân tộc kém chút nữa đã triệt để hủy diệt!"
"Bởi vì ngươi mà chúng ta phải ác chiến năm trăm năm, vô số người bỏ mạng"
"Bởi vì ngươi, chúng ta không cách nào Hợp Đạo chỉ có thể dừng bước tại Vĩnh Hằng"
"Bởi vì ngươi, Nhân tộc xảy ra nội chiến liên miên, cường giả Thượng Cổ còn sót lại cũng chết chín phần"
"Bởi vì ngươi, minh hữu của Nhân tộc ta không bị hủy diệt thì cũng suy sụp"
Tô Vũ giống như đang định tội cho Bách Chiến, tiếng quát phẫn nộ vang vọng đất trời:
"Bây giờ ngươi tỉnh ngộ lại muốn để ta cho ngươi đại ngộ anh hùng sao? Nực cười!
Huống chỉ ngươi vẫn chưa thực sự tỉnh ngộ, nếu thật sự tỉnh ngộ thì ngươi nên giết Ngu chứ không phải liên thủ với bọn họ để đấu lại ta!"
"Bách Chiến, ngươi chỉ là tên ngụy quân tử, giả làm thánh nhân, giả làm quân tử cái gì chứ?"
"Ngươi muốn ta cho ngươi đãi ngộ thế nào? Cho ngươi lễ ngộ gì đây? Ngươi là đồ phản nghịch, là tội nhân, là nỗi sỉ nhục, ngươi còn muốn ta đối xử với ngươi thế nào?"
Tô Vũ cười ha ha: "Nực cười! Nếu ngươi và ta đơn đả độc đấu, ta còn kính ngươi ba phần, tuy là tội nhân nhưng tốt xấu gì vẫn còn chút khí tiết! Bây giờ ngươi lại liên thủ với kẻ thù trong miệng ngươi để đối phó với vị Nhân Chủ đường đường chính chính của Nhân tộc này, ngươi còn muốn ta làm gì?"
"Ta mới là anh hùng!"
Tô Vũ quát lạnh: "Ta mới là anh hùng của thời đại này, ngươi tới giết ta rồi còn muốn lưu danh anh hùng sao? Không! Ngươi đã chú định là nỗi sỉ nhục mà vạn vạn năm sau cũng không thể quên lãng, ngươi sẽ bị người đời mãi mãi ghi nhớ rằng Nhân Chủ đời thứ chín của Nhân tộc là một tên phản đỏ, là tội nhân!"
Sắc mặt Bách Chiến trắng bệch.
Dưới mặt đất, mấy người Đại Chu Vương đều giật mình.
Một khắc khi Bách Chiến trở về, khi Bách Chiến nói muốn chiến đấu với Tô Vũ, tâm lý của đám Hồng Nguyệt và Huyết Ảnh thật sự đã có vài biến hóa, dường như... bệ hạ đã trở về rồi!
Nhưng khi Tô Vũ không cho hắn bất luận lễ ngộ gì mà là lớn tiếng định tội cho hắn...
Mọi người mới ngây ngẩn cả người!
Hôm nay bởi vì Tô Vũ cường thế, hình như mọi người đã không để ý đến rất nhiều thứ.
Bây giờ, Tô Vũ nói chuyện mới khiến tất cả bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bách Chiến... không thể trở về được nữa!
Bây giờ dù hắn làm như thế nào thì cũng không cải biến được một số việc, sai chính là Sai.
Không phải một câu nhận sai thì sẽ có thể văn hỏi.
Hắn là tội nhân!
Bởi vì hắn, Nhân tộc mới suy sụp đến cực hạn ở triều tịch này.
Bởi vì hắn mới khiến cho Nhân tộc tổn thất nặng nẻ, lần lượt giãy giụa cầu sinh.
Sắc mặt đám Hồng Nguyệt trắng bệch, xấu hổ cúi đầu xuống, ai nấy đều áy náy không thôi.
Dựa theo lời mà Tô Vũ nói thì bọn hắn cũng là tội nhân.