Bấy giò, Chu Tắc thấy Ngu không nói gì thì thở dài một tiếng: "Mẫu thân, giao gậy trúc ra đi! Ta sợ Vũ Hoàng trở mặt, chờ mẫu thân ra ngoài rồi, ta sẽ đoạn Thân thể đạo"
Tô Vũ nhe răng: "Ta cũng sợ một khi mẫu thân ngươi ra ngoài rồi thì ngươi sẽ trở mặt!"
Chu Tắc cười khổ một tiếng: "Không đâu, ta còn muốn mở mang kiến thức một chút về thiên địa, ba cổng chưa xuất hiện, Nhân Hoàng chưa trở về, Vũ Hoàng không cảm thấy hiện tại chết thì sẽ rất thua lỗ à2"
"Có lý!"
Tô Vũ gật đầu, cười nói: "Thả người đi"
"Bệ hạ!" Đám Đại Chu Vương chấn động, thật sự thả người sao?
Một khi Ngu rời khỏi đây lại trở mặt thì phải làm sao bây giờ?
Đánh cược vào việc Chu Tắc sẽ giữ lời hứa ư?
Y thì có thể, nhưng còn Ngu thì rất khó mà nói.
Tô Vũ cười ha hả: "Không có việc gì, cứ thả đi, nếu họ ra ngoài trở mặt, vậy hôm nay không giết hai mẹ con nhà này thì ta sẽ không mang họ Tô nữa!"
Giọng hắn như chém đỉnh chặt sắt.
Chu Tắc không nói gì, nhìn về phía Ngu rồi khế nói: "Mẫu thân, giao gậy trúc ra!"
Về mặt Ngu tràn đây không cam tâm, thế nhưng ả vẫn phải giao đồ cho Đại Chu Vương, rất nhanh, ả cắn răng bay vọt lên trời thoát khỏi nơi này, cứ ra khỏi thiên địa của Tô Vũ đã lại nói.
Còn chuyện có trở mặt hay không, để ả nghĩ thêm đã.
Ngay khi ả bay ra ngoài, bỗng nhiên, Chu Tắc kêu lên đau đớn, lực lượng đại đạo lan ra tản vào thiên địa của Tô Vũ, Chu Tắc thì thào: "Mẫu thân, ta đã đoạn mất Thân thể đạo của Nhân tộc...
Sắc mặt Ngu tái xanh.
Ä đã hiểu!
Ý của nhi tử là không cân thiết lật mặt, dù hai chúng ta hợp sức thì lúc này ta cũng đã bị trọng thương.
Y không cho Ngu cơ hội quấy rối.
Ánh mắt Tô Vũ lại hơi lấp lóe, ngo ngoe muốn động, ta vẫn muốn làm thịt ngươi.
Chu Tắc cười khổ: "Vũ Hoàng, không cần thiết như thế, không phải sao? Ta vào Địa Ngục Môn, có lẽ cũng có thể tìm đường cho ngươi, cần gì chứ?"
Tô Vũ đè xuống sát cơ trong lòng, khẽ mỉm cười: "Đúng, không có vấn đề gì hết!"
Trên thực tế là bởi vì dù Chu Tắc dù đoạn đạo thì Tô Vũ phát hiện thực lực của y thế mà không tụt giảm quá nhiều.
Chu Tắc cũng lộ ra ý cười, sau một khắc, một chiếc đại ấn rơi vào thiên địa của Tô Vũ, "Đây là thứ phụ thân giao cho ta, bây giờ ta trả lại cho Nhân tộc, cũng coi như thay phụ thân trả lại hết thầy!"
"Người đã chết, tất cả mọi chuyện cũng nên tiêu trừ"
Người chết là hết, lúc này Chu Tắc còn chủ động trả khí vận mà năm đó Bách Chiến đã chiếm được.
Sau một khắc, y kéo Ngu cấp tốc lao về hướng Địa Ngục Môn, thanh âm hơi thổn thức:
"Tô huynh, ngươi và ta đều chỉ là người câu sinh ở thời đại này, không cần nhằm địch ý vào ta"
Tô Vũ dõi mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó hắn khẽ lẩm bẩm: "Nói nhảm, giết cha ngươi mà ngươi chẳng hề tức giận, thù giết cha sâu như biển... Lão tử tin ngươi mới là lạ!"
Nếu không phải không nắm chắc có thể giết ta thì ngươi đã sớm động thủ rồi.
"Cũng là nhân vật hung ác!" Tô Vũ lắc đầu: "Đáng tiếc.."
Không nói thêm gì nữa, bên cạnh hắn chợt nhiều mấy người, Đại Chu Vương vội hỏi:
"Bệ hạ không chắc chắn có thể đánh được y sao?"
"Có. Nhưng khả năng cao là các ngươi đều sẽ chết, ta hù dọa họ thì được, ta có thể nhìn các ngươi chết được ư?"
Tô Vũ cười xán lạn, nụ cười chất chứa vẻ nhân từ: "Ta yêu dân như con, thương lính như con mình, các chiến hữu của ta, ta yêu các ngươi, ta làm sao có thể các ngươi đi chết được, bây giờ muốn phục sinh cũng rất khó! Không đánh mà thắng, trấn vạn giới, cần gì phải chém chém giết giết nữa, chẳng phải là chết vô ích sao? Bọn chúng vào Địa Ngục Môn rồi thì hết thảy đều dễ nói"
Một đám người buồn bực không lên tiếng.
Ngươi đừng cười, ngươi cười thì lòng chúng ta lại thấy buốt lạnh.
Mà ở nơi xa, Địa Ngục Môn hơi chấn động, sau một khắc, Chu Tắc dẫn Ngu chui vào trong, thanh âm của Chu Tắc lại truyền vang đến: "Tô huynh, thật có lỗi, ta lừa ngươi thôi, Võ Hoàng sắp trở về rồi!"
Tô Vũ không thèm để ý: "Ta biết, nhưng Võ Hoàng là kẻ ngu ngốc, lão trở về lại cảm thấy ngươi lợi hại, có lẽ sẽ ra tay với ta, ngươi hiểu không?"
Thanh âm của Chu Tắc hơi trì trệ, sau một khắc, âm thanh của Võ Hoàng vang lên, mang theo sự phẫn nộ: "Đệt, thật giảo hoạt, gần sánh bằng Tô Vũ rồi, không bằng chúng ta liên thủ đi giết Tô Vũ đi...
Ẩm!
Một giây cuối cùng, Chu Tắc chỉ thấy Tô Vũ dẫn một đám người cấp tốc đánh tới hướng Võ Hoàng, tiếng thét phẫn nộ của Tô Vũ vang vọng đất trời: "Đánh chết tên cháu trai đó đi!"
Oanh!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, Chu Tắc không kịp nhìn thì đã biến mất.
Cổng Địa Ngục rung động kịch liệt, triệt để phong bế một lần nữa.
Ở giây cuối cùng có lẽ Chu Tắc đã thấy hối hận, Võ Hoàng... không phải là người của Tô Vũ sao?
Không có khả năng!
Vậy ta bỏ cái giá lớn như thế chẳng phải là hoàn toàn uổng phí rồi à?
Tô Vũ gạt ta, đúng thế, hắn cực kỳ am hiểu cách gạt người!
Tô Vũ lừa Chu Tắc sao?
Không thể tính là vậy.
Tô Vũ không xác định được Võ Hoàng muốn giúp ai, nhưng bất kỳ người nào cũng không dám xác định rằng lão không phải người của Tô Vũ.
Mới vừa rồi khi Chu Tắc đàm phán, thực ra y biết rõ Võ Hoàng sắp trở về cho nên rất gấp, kỳ thật Tô Vũ cũng giống vậy, bởi vì hắn thật sự lo lắng đồ ngốc Võ Hoàng bỗng nhiên về quấy rối mọi chuyện.
Cho nên, Chu Tắc vội vã đạt thành hiệp nghị mà Tô Vũ cũng thế.
Võ Hoàng có khả năng thực hiện hứa hẹn, cũng có thể sẽ không, nhưng Tô Vũ không quá nguyện ý đi đánh cược, mà thực tế cũng không cần phải như vậy.
Thế cục tất thắng thì cần gì phải đánh cược.
Cho nên, hắn không đợi Võ Hoàng trở về đã lựa chọn bức bách Chu Tắc rời đi.
Bằng không nếu Võ Hoàng có thể trăm phần trăm giúp Tô Vũ thì hắn đã lựa chọn giữ Chu Tắc lại, chính là bởi vì không xác định cho nên hắn mới lựa chọn từ bỏ.
Lúc này, Chu Tắc đã rời đi.
Võ Hoàng cũng trở về rồi!
Tô Vũ đầy một bụng hỏa khí, trong nháy mắt đều phát tiết ra, hiện tại, vạn giới này chỉ còn mỗi lão gia hỏa này không chịu nghe lời phải không?
"Đánh chết lão!"
Tô Vũ quát to một tiếng, kéo Võ Hoàng bay về phía thiên địa của mình mà những người khác cũng nhao nhao ra trận. Lúc này, chiến lực dưới trướng Tô Vũ rất mạnh, đánh với một vị Võ Hoàng thì vẫn đủ sức.
Sắc mặt Võ Hoàng phải nói là cực kỳ đẹp mắt.
"Làm gì thế?"
"Tô Vũ, ngươi muốn trở mặt à?"
"Tô Vũ, đừng quá đáng..."
Bây giờ Võ Hoàng cũng rất gấp bởi vì nơi này thật là nhiều người.
Đệt Thật nhiều chủ nhân quy tắc!
Tình huống gì đây?
Ta mới ra ngoài một hồi thôi mà.
Oanh!
Mọi người cùng nhau tấn công ép lão bay vào trong thiên địa của Tô Vũ, vừa vào bên trong Võ Hoàng triệt để thay đổi sắc mặt.
Xong đời!
Võ Hoàng cảm nhận được thực lực của mình nhận lấy áp chế rất rõ ràng, mà thực lực của đám người kia thì đều tăng lên, nhất là chính bản thân Tô Vũ.
Thời khắc này, Tô Vũ đang thôn phệ khí vận mà Chu Tắc lưu lại, cũng đang thôn phệ lực lượng Thân thể đạo của Nhân tộc mà Chu Tắc đã đoạn.
Hắn còn đang tiêu hóa những thứ trước đó chưa kịp tiêu hóa.
Thiên địa của Nhân Hoàng dần dân tán đi, nhưng thực lực của Tô Vũ lại không suy yếu quá nhiều.
Khi thiên địa của Nhân Hoàng bao trùm, Tô Vũ có chiến lực chủ nhân quy tắc nhị đẳng, bây giờ khi nó dần dần tán đi, Tô Vũ quả thực đã bị tụt giảm nhưng cũng không suy sụp quá lớn.
Nghiêm chỉnh mà nói, lúc này ở nơi đây hắn dường như vẫn có thể bảo trì nhị đẳng.
Đương nhiên là sẽ yếu hơn chút so với trước đó.
Nhưng nếu hấp thu hết thảy những gì mới đoạt được, có lẽ hắn sẽ không khác trước đó là bao, điều này đại biểu lần này thu hoạch của Tô Vũ có khả năng bù đắp được những gì mà thiên địa của Nhân Hoàng đã bổ sung cho hắn.
Tương đương với việc kiếm lời bằng một thiên địa không trọn vẹn.
Kỳ thật đây đã là thu hoạch rất lớn, thậm chí vượt quá sức tưởng tượng, bây giờ lấy đâu ra nhiều thiên địa như vậy cho ngươi đi hấp thu cơ chứ?