Chu Tắc thở dài một tiếng: "Vũ Hoàng, cần gì phải như thế! Ta cũng không phải đồ ngốc, tiến vào thiên địa của ngươi thì ta còn có thể ra ngoài được sao?"
Y trầm mặc một hỏi mới nói: "Nếu Vũ Hoàng còn chưa hài lòng... Ta và mẫu thân cũng có thể vào Địa Ngục Môn, ta biết Vũ Hoàng kiêng kị chúng ta ở ngoài sẽ quấy rầy chuyện tốt của ngươi, ta có thể rời đi, cũng có thể xem vị Nhân Tổ kia cường đại cỡ nào. Miễn cho mẫu thân của ta còn muốn dùng nhục thân của ta để tiếp dẫn Nhân Tổ.
Như thế sẽ không thương tổn tình cảm mẹ con nữa. Vũ Hoàng cảm thấy như thế đã đủ hài lòng chưa?"
Tô Vũ híp mắt: "Ngươi chắc chắn ta không giết được ngươi ư?"
"Không, nếu Vũ Hoàng liều mạng thì vẫn có thể làm được"
Chu Tắc khẽ đáp: "Ta cũng không phải không hiểu rõ về Vũ Hoàng, ngươi là kê tâm ngoan thủ lạt, nếu như phát nổ thiên địa này, bỏ được cái giá đắt thì ta chắc chắn sẽ phải chết! Nhưng Vũ Hoàng không phát nổ thiên địa mà muốn giết ta thì vẫn rất khó.
Về phần Võ Hoàng, lúc này chỉ sợ lão còn đang tìm ta, e là sẽ chậm trễ khá lâu, đối với Vũ Hoàng thì bây giờ ngươi càng cần thời gian hơn, nếu Võ Hoàng không trở về, có lẽ...
đã không còn kịp nữa rồi!"
Y lộ ra ý cười: "Ta biết Vũ Hoàng càng để ý tới đại cục hơn"
Tô Vũ nhe răng: "Không, ta thấy ngươi quá nguy hiểm! Cho nên ta quyết định giết ngươi rồi lại nói chuyện khác"
Oanh!
Tô Vũ ném thiên địa đi rồi quát: "Các ngươi tiếp tục vây giết Ngu, ta đi giết tên nghiệt súc giết hảo hữu của ta"
Ẩm!
Tung ra một quyền, Tô Vũ trực tiếp rời khỏi thiên địa, sắc mặt Chu Tắc khẽ biến hóa, y cũng vội vã đánh ra một quyền, đôi bên đều thối lui một đoạn dài. Tô Vũ bạo hống, đấm thêm một quyền nữa, Chu Tắc vừa muốn ra tay thì bỗng nhiên đã chấn động.
Cổ thú dưới thân y trực tiếp bị Tô Vũ đánh chia năm xẻ bảy.
Nổ bể ra!
Tô Vũ cười ha hả: "Chỉ đùa một chút thôi, không cẩn thận lại đánh chết tọa ky của ngươi rồi, thật có lỗi! Thế này đi, đưa gậy trúc cho ta, ngươi đoạn Thân thể đạo Nhân tộc rồi ngươi và mẹ mau chóng đoàn tụ, đi vào Địa Ngục Môn tìm tổ tông nhà ngươi đi.
Ta là người trượng nghĩa, không tính toán chuyện ngươi giết hảo hữu của ta nữa!"
Sắc mặt Chu Tắc hơi nặng nề, Tô Vũ nhe răng, khẽ nhếch lông mày: "Người trong nhà cả mà, vừa rồi ta nói đùa thôi"
Chỉ thiếu chút nữa là hắn đã nói, ta thấy thực lực của ngươi không kém, ở bên ngoài đơn đả độc đấu thì ta chưa hẳn đánh chết được ngươi, vậy nên ngươi thành thật đưa đồ cho ta, ta sẽ để ngươi rời đi ngay.
Chu Tắc nặng nề nói: "Nếu mới rồi Vũ Hoàng có thể áp chế ta...
"Vậy thì ngươi chết chắc!"
Tô Vũ cười xán lạn: "Khẳng định là ngươi sẽ chết rồi, đây chẳng phải là ta thấy ngươi cũng không hề yếu sao? Ta là kẻ thực tế vô cùng, ngươi không yếu thì hai ta liền là bằng hữu, đúng không đại chất tử?"
Chu Tắc trầm mặc một hỏi, rất nhanh y cũng khẽ cười: "Vậy ta còn phải cảm tạ bản thân rất cường đại, nếu không hôm nay ta và mẫu thân đã bị giết, đúng không?"
Tô Vũ gật đâu: "Thông minh! Đại chất tử thật sự rất thông minh! Ngoan, bảo mẫu thân ngươi giao bảo vật ra, sau đó ngươi đoạn đại đạo, ta sẽ thả người để mẹ con ngươi vào Địa Ngục Môn"
Trong thiên địa, Ngu giận dữ hét: "Không! Tắc, mau giết vào... Ngươi và ta liên thủ, hắn.."
Tô Vũ đột nhiên đổi sắc mặt: "Vậy thì cứ chết đi!"
Âm!
Một cỗ lực lượng cường hãn đột nhiên từ trong thiên địa bạo liệt ra, hơn trăm đầu lực lượng đại đạo bỗng nhiên nổ tung, nổ cho Ngu đầy thương tích, Tô Vũ nổi giận quát:
"Giết ả!"
Âm âm!
Chỉ trong chớp mắt, đám Đại Chu Vương vô cùng điên cuồng, giết đến long trời lở đất, Tô Vũ cũng lạnh lùng vô biên, từng đầu lực lượng đại đạo nổ bể ra khiến Ngu không ngừng thổ huyết, hắn nhếch mép cười nói: "Hao phí lớn như vậy mà ả vẫn không chết, như thế ngươi sẽ phải bỏ ra cái giá càng lớn hơn để chuộc người! Hết thầy những thứ này là do ả tự chuốc lấy. Ngươi phải bỏ ra cái giá lớn hơn mà ả cũng sẽ thụ thương càng nặng hơn!"
Chu Tắc thở dài nhìn về phía Tô Vũ: "Vũ Hoàng vẫn tàn nhẫn như xưa!"
Thật sự quá độc ác!
"Ta trả hết khí vận Nhân tộc mà năm đó cha ta tước đoạt cho Vũ Hoàng, Cự Nhân tộc cũng lưu lại khí vận của Nhân Tổ, toàn bộ dung nhập vào thiên địa của Vũ Hoàng... Vũ Hoàng cảm thấy đã đủ chưa?"
Sau một khắc, Tô Vũ lộ ra nụ cười xán lạn, quát: "Tốt lắm, dừng tay, sao lại đối đãi với tẩu tử của ta như thế? Đừng đánh nữa, đánh chết thì đại chất tử của ta sẽ nổi giận mất"
Mọi người lập tức dừng tay, mà lúc này toàn thân Ngu đều là máu, trong mắt tràn đầy về sợ hãi.
Bây giờ rốt cuộc ả đã không dám lên tiếng nữa, ả biết sợ rồi.
Tô Vũ là tên điên!
Thật sự vô cùng điên rồi!
Một lời không hợp hắn liền bạo đại đạo trong thiên địa của mình, hắn điên rồi!
Đây chính là một kẻ điên từ đầu đến đuôi, dù là Ngu thì cũng cảm thấy sợ hãi, một Tô Vũ kiêng kị nhiều điều trong tưởng tượng của ả hoàn toàn không tồn tại.
Còn Chu Tắc thì thực ra y đã dự liệu được.
Người bình thường thì y vốn chẳng sợ, tỉ như Võ Hoàng.
Những người khác dù là thực lực đạt đến cấp độ giống Tô Vũ thì y cũng không sợ, thế nhưng đây lại là Tô Vũ.
Kỳ thật Tô Vũ đã sớm điên rồi.
Hoặc là nói, cho tới nay, Tô Vũ vẫn luôn là một tên điên, bởi vì từ nhỏ hắn đã bị tra tấn phát điên. Sau khi thu nạp ký ức của Vạn Minh Trạch thì Chu Tắc đã có phán đoán, Tô Vũ chính là một gia hỏa điên cuồng mà lại bình tĩnh đến mức lãnh huyết.
Người đọc sách chỉ là vỏ bọc bên ngoài của hắn mà thôi.
Kéo xuống lớp mặt nạ này, Tô Vũ mới là kẻ điên đệ nhất vạn giới, cho dù là ai mà bị giết vô số lần thì cũng không thể bình thường nổi.
Chu Tắc biết rõ hết thảy.
Cho nên y mới không hi vọng phải đấu với Tô Vũ, nếu đánh thì có lẽ y và Ngu có thể thắng nhưng cuối cùng nhất định tổn thất sẽ thảm trọng hơn bây giờ nhiều. Y và Ngu hẳn phải có một người chết, hoặc là cả hai đều chết!
Giống như Thiên Cổ, Chu Tắc tình nguyện mang Ngu tiến nhập Địa Ngục Môn, đi xem tình hình ở sau Địa Ngục Môn chứ không muốn chém giết đối chọi trực diện với Tô Vũ.