Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3410 - Chương 3410: Quyết Định Tàn Nhân Của Tô Vũ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3410: Quyết Định Tàn Nhân Của Tô Vũ.
 

Ánh mắt Tô Vũ hết sức phức tạp.

Võ Hoàng là phiền phức rất lớn.

Trước đó giải phong cho Võ Hoàng là bởi vì Tô Vũ muốn chủ động chế tạo một sự tồn tại đáng sợ, khiến Bách Chiến, vạn tộc và Tội tộc đều phải tin Võ Hoàng là người của Tô Vũ, trên thực tế, chiêu này đã thành công.

Rất thành công!

Không ai nghĩ rằng Tô Vũ giải phong cho Võ Hoàng mà chẳng có bất kỳ an bài gì, bởi vì mọi người đều cảm thấy Tô Vũ là người cực kỳ thông minh.

Mà Tô Vũ cũng lợi dụng thủ đoạn này để mọi người không dám đi tiếp cận Võ Hoàng, không ai dám tin tưởng lão.

Đây mới là đánh cược!

Nhưng hiển nhiên là Tô Vũ đã cược thắng, thông minh như Chu Tắc mà vẫn bị Tô Vũ đùa giốn như thường.

Võ Hoàng đi tìm y kỳ thật cũng là do Tô Vũ nhiều lần mê hoặc và giật dây.

Võ Hoàng xuất quan ngày đầu tiên, Tô Vũ liền liên tục nhắc nhở lão đừng đi Hỗn Độn, nơi đó có một vị đệ nhất thiên hạ, ngài đi coi chừng sẽ bị giết.

Đối với dạng vũ phu như Võ Hoàng, vô luận như thế nào đều sẽ đi tìm Chu Tắc đánh thử một trận mới được.

Trừ phi lão xác định đối phương thật sự rất mạnh, rất khó đánh hạ.

Chu Tắc là người thông minh, hiển nhiên là y sẽ không nguyện ý giao thủ cùng Võ Hoàng, cho nên y bèn dùng kế dụ Võ Hoàng đi... Đó cũng là kết quả mà Tô Vũ hi vọng nhìn thấy.

Kỳ thật kết quả như vậy rất phù hợp với tâm ý của hắn.

Bất quá cho tới bây giờ, Võ Hoàng vẫn không có giá trị lợi dụng, mà lão còn là trở ngại khi Tô Vũ thống nhất vạn giới.

Sau một khắc, ánh mắt Tô Vũ khôi phục bình tĩnh.

Ta cần một vạn giới không thể trái nghịch.

Ta cần một hậu phương vững chãi an tĩnh.

Hắn cũng không sợ cái gì, chỉ sợ khi mình mang đi vô số cường giả sẽ xuất hiện một vài biến cố dẫn đến Nhân tộc bị hủy diệt.

Kê hố hàng như Bách Chiến còn chẳng hố Nhân tộc đến mức diệt tộc, một khi thịnh cực mà suy trong tay Tô Vũ rồi lâm vào cảnh hủy diệt thì sẽ khiến Tô Vũ cảm thấy mình còn phế vật hơn cả Bách Chiến.

Lúc này, Tô Vũ chợt đứng dậy.

Bây giờ Võ Hoàng còn đang mắng người, lão vừa đánh đánh vừa mắng.

"Đám sâu mọt các ngươi muốn chết sao?"

"Còn đánh nữa à?"

"Nếu không phải lười giết các ngươi thì ta sớm đã chém sạch sành sanh rồi"

Những người khác cũng không thèm để ý.

Đúng vào lúc này, Tô Vũ đi tới cười nói: "Võ Hoàng tiền bối!"

Võ Hoàng nhìn hắn, tức giận quát: "Nhanh bảo đám sâu mọt này lăn đi, đáng ghét!"

"Tiền bối quả nhiên vẫn cuồng vọng như trước"

Tô Vũ khẽ cười, Võ Hoàng bỗng nhiên cảm giác có điểm không thích hợp, nụ cười của Tô Vũ khiến lão nhận ra có điều gì đó không ổn, là nguy cơ đến từ cảm giác nhạy bén của võ giả.

Tô Vũ khẽ cười một tiếng: "Ta không có nhiều ác cảm đối với Võ Hoàng, nhưng ta sắp rời khỏi vạn giới để đi giúp Nhân Hoàng, có lẽ Võ Hoàng sẽ không muốn đi và cũng sẽ không giúp, bởi vì hai vị có thù"

"Giúp cừu nhân của mình là một chuyện rất khó chịu, đổi thành ta thì ta cũng không nguyện ý° "Suy bụng ta ra bụng người, Võ Hoàng là người kiêu ngạo như thế chỉ sợ càng không nguyện ý hỗ trợ.."

Lòng Võ Hoàng đột ngột phát lạnh.

Sắc mặt của Đại Chu Vương và những người thông minh xung quanh cũng khẽ biến hóa.

"Đa tạ Võ Hoàng đã giúp ta kéo chân Chu Tắc, hù cho y sợ mất mật. Hành động lần này cứ xem như trả ân tình mà ta giải phong giúp ngài vậy, cho nên, ta không nợ Võ Hoàng, Võ Hoàng cũng không nợ ta"

Sắc mặt Võ Hoàng triệt để thay đổi.

Các vị Đại Chu Vương cũng vội vã phất tay, mang người rút lui về phía sau Tô Vũ, lúc này, ánh mắt Đại Chu Vương nhìn về phía Tô Vũ như đang muốn hỏi ý cùng với vẻ mặt ngưng trọng, không còn tính chất vui đùa như lúc nãy nữa.

Tô Vũ lại nói: "Thực ra Võ Hoàng vẫn có lòng cảm mến đối với Nhân tộc. Ngài không phải loại phản nghịch như Bách Chiến, cho nên đối với Võ Hoàng, ta cũng có mấy phần tôn trọng!"

"Coi ngài là tiền bối, trận chiến này ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, cho Võ Hoàng lưu lại thể diện cuối cùng, tiễn ngài quy thiên!"

Đối diện, sắc mặt Võ Hoàng tái xanh nhìn về phía Tô Vũ, không nói lời nào.

Lão đã nghe hiểu.

Tô Vũ muốn giết lão.

Tô Vũ phất trường bào, trường bào bỗng hóa thành kim bào, Nhân Chủ Ấn hiển hiện hóa thành vương miện đội ở trên đầu Tô Vũ, một quyển sách hiện ra được hắn cầm vào trong tay, đây chính là Văn Minh Chí, kỳ thật cũng là hạch tâm của thiên địa này.

Tô Vũ nhìn về phía Võ Hoàng, bình tĩnh nói: "Vũ Hoàng Phủ, Tô Vũ! Hôm nay đưa tiễn Võ Hoàng tiền bối quy thiên! Không phải đạo tranh, không phải tru diệt phản nghịch, chỉ đơn thuần bởi vì không hi vọng Võ Hoàng trở thành kê quấy nhiễu ta. Đây là chuyện Nhân Chủ nên làm, không quan hệ tới đạo nghĩa, không quan hệ đến truyền thừa, chỉ vì phòng ngừa hậu hoạn!"

Tru sát Võ Hoàng!

Đây là quyết định mà Tô Vũ đưa ra.

Võ Hoàng đã trở thành nhân tố bất ổn đối với hắn.

Kỳ thật ngay từ đầu Tô Vũ từng có ý tưởng giết Võ Hoàng, về sau hắn lại cảm thấy không cần bởi vì Võ Hoàng cũng chỉ là một tên quỷ xui xẻo, là tên mãng phu mọi rợ...

Thế nhưng đến một bước này, Tô Vũ không thể hành động theo cảm tính của bản thân mà còn phải vì toàn bộ đại cục.

Có đôi khi, có một số việc, ngươi không nguyện ý đi làm nhưng ngươi nhất định phải làm.

Sắc mặt Võ Hoàng triệt để thay đổi.

Tô Vũ thật sự muốn giết lão.

Ở phía sau, Đại Chu Vương muốn nói lại thôi, những người khác cũng hơi biến sắc, đám vũ phu như Võ Cực đều tái mặt, vừa rồi mọi người còn tưởng rằng Tô Vũ chỉ đang nói đùa, Tô Vũ cũng rất giống như chỉ đùa giỡn nhưng lúc này hắn định làm thật.

Hắn muốn tru sát Võ Hoàng.

Đối diện, Võ Hoàng nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn giết ta?"

Tô Vũ khẽ gật đâu: "Ta cho Võ Hoàng tiền bối thể diện lớn nhất, trận chiến này ta sẽ độc chiến với ngài. Trong cuộc đời của ta, có người có ích, có kẻ lại vô dụng, kỳ thật rất ít khi được thấy ta đơn đả độc đấu. Ta vẫn luôn cảm thấy không cần xuất lực là tốt nhất. Nhưng hôm nay, ta sẽ cho Võ Hoàng chút thể diện này!"

Khóe miệng Võ Hoàng co giật: "Vậy thì phải cám ơn ngươi! Tô Vũ, ngươi còn hung ác hơn cả Nhân Hoàng bọn hắn"

"Không đến mức đó" Tô Vũ cười như gió mùa xuân: "Nếu ta thật sự hung ác thì hiện tại hẳn là nên vây giết Võ Hoàng mới phải"

Hắn bước từng bước một, nói khẽ: "Để ta mở mang kiến thức một chút thế nào là bá chủ Thái Cổ, thế nào là sự cường đại của Võ Hoàng!"

Sắc mặt Võ Hoàng cực kỳ ngưng trọng.

Dần dần, lão cảm nhận được khí tức của Tô Vũ đang mạnh lên, đang áp chế, áp bách lão. Con ngươi trong mắt Võ Hoàng hơi co lại, Tô Vũ mạnh đến mức không còn gì để nói.

Mơ hồ thậm chí khiến lão cảm nhận được dáng vẻ của Văn Vương một bút điểm chết một vị chủ nhân quy tắc năm xưa. Lão thoáng hoảng hốt, tựa hồ thấy được Văn Vương mỉm cười xán lạn, một bút điểm ra liền có một đầu hoang thú bị giết.

Tuy rằng khí chất của Tô Vũ cũng không quá giống Văn Vương nhưng nụ cười, cử động, ánh mắt nhìn lão lại rất giống với Văn Vương điểm chết hoang thú năm đó.

Sắc mặt Võ Hoàng càng ngày càng rét lạnh, dẫn dần, trong tay lão hiện ra một cây trường thương.

Trường thương như rồng, như gầm như thét.

Võ Hoàng không còn mắng chửi người nữa, lòng lão cực kỳ nặng nề, nghiêm mặt nói:

"Ngươi muốn giết ta thì cũng phải xuất ra bản lĩnh của ngươi! Tô Vũ, tiến bộ của ngươi khiến ta cảm nhận được sự khủng bố, nhưng ta chính là Võ Hoàng, vì võ mà sinh, giết ta, ngươi cũng phải trả giá đắt"

Lão cảm nhận được sức mạnh kinh khủng.

Tô Vũ tiến bộ nhanh đến không cách nào tưởng tượng nổi!

Thế nhưng lão là Võ Hoàng.

Vì võ mà thành Hoàng!

Trường thương run run, âm thanh bạo khí chấn động thiên địa, lúc này Võ Hoàng có thực lực không chênh lệch với Ngu là bao, khả năng là lão còn hơi mạnh hơn một chút.

Cả hai đều dùng thương nhưng Võ Hoàng đem đến cho những người khác cảm giác cường đại hơn Ngu không ít.

Võ Hoàng lạnh lùng nói: "Vậy thì để bản Hoàng mở mang kiến thức về lực lượng của Nhân Hoàng đời mới đi!"

"Chiến!"

Bình Luận (0)
Comment