"Chiến!"
Võ Hoàng quát lớn một tiếng, một cây trường thương kích phá thiên địa.
Tiếng nổ tung vang lên, bịch, vô số người phía sau bị chấn bay ngược, ai nấy đều phun máu, lòng đầy kinh sợ.
Võ Hoàng bộc phát khí tức điên cuồng, chiến ý, sát khí, huyết tỉnh vô cùng mãnh liệt.
Lão là Võ Hoàng!
Ở thời Thái Cổ hỗn loạn, lão đã giết chóc tứ phương, bình định họa loạn, trấn áp cả một thời đại.
Khi đó, Nhân tộc hỗn loạn, lão đã chiến cùng Nhân tộc, chiến cùng chư thiên, chiến cùng vạn tộc, lão chính là Hoàng giả đứng trong nhóm ba vị đứng đầu của Nhân tộc Thái Cổ.
Lão cũng không phải là Ngu.
Ngu nhìn như vũ phu nhưng trên thực tế ả lại một mực núp trong bóng tối, số lần thật sự xuất thủ chưa chắc đã nhiều, không giống với Võ Hoàng, trước khi bị phong ấn cơ hồ lão đã trưởng thành từ trong chiến đấu.
Tô Vũ lật cuốn sách trong tay, một cái bóng mờ hiển hiện va chạm với trưởng thương.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, trường thương trực tiếp đâm chết Ma Tổ tại hư không, khí tức của Võ Hoàng vô cùng cường hãn, lạnh lùng nói: "Ma Tổ? Ta chưa từng thấy Tổ tiên của Ma tộc nhưng Ma Hoàng thế hệ trước của Ma tộc thì ta đã từng gặp qua, không những thế gã còn bị ta đâm chết tại Ma giới, ngươi còn đám dùng ma đạo tới giết ta? Quá non!"
Lời này đã nói ra một chút bí mật.
Lão là người thời Thái Cổ, chinh chiến tứ phương, giết chóc tứ phương, dù như thế nào, lão cũng là một trong Hoàng giả của Nhân tộc, đóng đinh một vị Ma Hoàng cũng chẳng tính là gì.
Trường thương chấn động, đâm cho thân thể Ma Tổ nát bét.
Võ Hoàng rút thương về, trong nháy mắt đã lui tránh, phía sau lại có Tiên Tổ xuất hiện.
"Tô Vũ, những thủ đoạn này của ngươi quá non, quá yếu!"
Võ Hoàng cười lạnh, trường thương vung vẩy, càn quét chư thiên, một thương chọc thủng thiên địa, trường thương quấy đảo khiến thiên địa của Tô Vũ đều phải rung động.
"Thật là mạnh!"
Lúc này, Đại Tân Vương cũng nhịn không được sự chấn động, vội truyền âm hỏi: "Lão Chu, Võ Hoàng và Ngu hẳn là có cùng cảnh giới đúng không?"
Vì sao cảm giác lão còn mạnh hơn Ngu nhiều.
"Duy võ nhất thuần!"
Đại Chu Vương hơi phức tạp, truyền âm đáp: "Võ Hoàng là Hoàng giả Thái Cổ thiện chiến, lão không phải loại chuyên trốn sau màn như Ngu. Ở cuối kỳ Thái Cổ, chư thiên hỗn loạn, loạn thế tạo nhân kiệt, mới có các vị như Nhân Hoàng. Cho nên ở trong loạn thế này những ai có thể tạo nên tên tuổi, có thể xưng Hoàng thì chẳng ai là kẻ yếu. Võ Hoàng bại bởi Võ Vương nhưng Võ Vương vốn được xưng là cường giả đứng thứ ba chư thiên"
Đệ nhất chư thiên là Nhân Hoàng hay Văn Vương thì mọi người cũng không dễ nói, hai vị này một là đệ nhất, một là đệ nhị. Võ Vương được xưng tụng đứng thứ ba chư thiên, Ngục Vương và Minh Vương đều không phủ nhận điều này mà cũng không nói gì, có lẽ Võ Vương thật sự mạnh hơn bọn họ!
Tất cả mọi người cảm thấy Võ Hoàng quá thảm, bị Võ Vương trấn áp thê lương, cũng không nghĩ thử xem người bình thường nào có tư cách để Võ Vương trấn áp.
Đến cả như Chu Tắc thực sự cũng rất mạnh, chủ nhân quy tắc tam đẳng đỉnh phong, kết quả y cũng không dám giao thủ với Võ Hoàng ở trong Hỗn Độn, mà chỉ dám cắt đuôi lão, có thể thấy được y rất kiêng kị Võ Hoàng.
Đại Tần Vương cũng dùng thương, bấy giờ nhìn Võ Hoàng và Ngu đều dùng thương thì không khôi nhìn nhiều thêm mấy lần.
Càng xem lại càng kinh hãi.
Võ Hoàng thật sự rất cường đại!
Nhìn như thể vung ra ngẫu nhiên nhưng mỗi một thương đều được lão đâm ra ở thời cơ tốt nhất, không hề lãng phí chút chiến lực nào, mỗi một thương đều rất tinh diệu, kinh nghiệm chiến đấu và bản năng chiến đấu đều mạnh mẽ khủng khiếp.
"Bệ hạ thật sự muốn giết lão sao?"
Đại Tần Vương vẫn còn hơi xoắn xuýt, hình như Võ Hoàng cũng không định đối chọi với mọi người.
Đại Chu Vương thở dài một tiếng, truyền âm đáp: "Hết cách rồi, bệ hạ hi vọng vạn giới giữ vững yên bình chứ không phải sau khi ngài rời đi liền xuất hiện hỗn loạn. Mà Võ Hoàng đã trở thành mầm họa lớn nhất.."
"Vậy thì cũng có thể đuổi lão vào Địa Ngục Môn mà"
"Võ Hoàng sẽ không đáp ứng!"
Đại Chu Vương lắc đầu: "Lão là võ giả thuần túy, nếu ngươi để lão vào Thiên Môn tìm Võ Vương báo thù thì có lẽ lão sẽ đi, nhưng ngươi bảo lão vào Địa Ngục Môn trốn tránh thì đừng hòng!"
Thôi được rồi.
Đại Tần Vương cũng không biết nói gì hơn, làm thống soái Nhân tộc mấy trăm năm nên đĩ nhiên ông cũng biết loại tồn tại như Võ Hoàng phiền phức tới mức nào.
Chỉ là... ông vẫn cảm thấy tội của Võ Hoàng không đáng chết.
Ông khẽ liếc nhìn Tô Vũ, thấy hắn đang vô cùng lạnh lùng lật từng trang sách, bỗng nhiên trong lòng ông khẽ thở dài một tiếng, thôi vậy, kỳ thật ông mơ hồ cảm thấy Tô Vũ có vẻ hơi điên dại.
Nhưng tất cả đều là do thời đại này tạo ra.
Nếu Tô Vũ chỉ lo đọc sách, đi làm một nghiên cứu viên thì có lẽ hắn sẽ không như thế.
Nhưng từ nhỏ đến lớn những gì hắn trải qua đã khiến hắn hơi điên cuồng, đọc sách không thể đè xuống sự điên cuồng của hắn nữa. Từ rất sớm hắn đã phải lâm vào chiến tranh không ngừng, tuyệt vọng một lần lại một lần đánh thẳng vào tâm trí hắn.
Đến hôm nay, Tô Vũ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái nửa tỉnh nữa điên.
Không, là hắn điên rồi mới phải!
Đại Tần Vương đã hơi phát giác được, có lẽ những người khác còn chưa cảm nhận được gì, hoặc là không cảm thấy gì, nhưng ông lại mơ hồ có thể nhận ra được điều này, bởi vì bây giờ Tô Vũ hoàn toàn khác biệt với Tô Vũ khi lần đầu tiên tiến vào Chư Thiên chiến trường.
Khi mới vừa vào Chư Thiên chiến trường, ông đã từng thử dò xét một lần, thời điểm đó Tô Vũ mặc dù hơi cực đoan thế nhưng hỉ nộ vẫn rõ ràng, không phải là dáng vẻ hỉ nộ vô thường như bây giờ.
Trong lúc những người khác quan chiến, Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, khẽ quát: "Ta chưởng quản thiên địa, Võ đạo nên diệt!"
"Diệt!"
Hắn quát lên, một trang sách biến mất ngay lập tức, mà Võ Hoàng đâm ra một thương lại bỗng nhiên cảm giác chiến ý biến mất, sau một khắc, trong mắt lão lóe lên về tàn khốc: "Võ đạo nên bị diệt? Khẩu khí không nhỏ, võ là ở trong lòng! Ta là Võ Hoàng, tâm ta duy võ!"
Tô Vũ nắm giữ quy tắc nhưng không nắm giữ được lòng người.
Trong lòng ta có võ, như vậy thì võ vẫn sẽ bất diệt!
Oanh!
Chiến ý càng tăng lên, phút chốc, khí tức của Võ Hoàng phóng đại, có lẽ ta ngu đốt nhưng ta biết ta theo đuổi cái gì. Thứ ta theo đuổi là sự cường đại, là Võ đạo!
Có lẽ Tô Vũ cảm thấy lão rất vụng về, cảm thấy lão lãng phí thiên phú, nhưng Võ Hoàng không thèm để ý, lão cực kỳ xem thường.
Thiên phú là thiên phú, có bao nhiêu người lại có thể hóa thiên phú thành thực lực?
Tối thiểu thì ta rất mạnh!
Trường thương chấn động, không có quá nhiều chiêu thức, cũng không có 720 thần kỹ như Ngu hay Bách Chiến mà chỉ có một cây thương này.
Thẳng tiến không lùi, giết chóc vô biên!
Công kích!
Lão bước về phía Tô Vũ, từng bước một tiếp cận Tô Vũ, một mỗi một thương đâm ra lại đánh nát thần kỹ tuyệt sát của Tô Vũ.
"Giết!"