Nơi xa, Tô Vũ yên lặng đứng nhìn.
Bỗng nhiên thiên địa rung động, lực lượng hóa thành một thanh kiếm sắc lao về phía xiềng xích.
Đó là ý chí hỗn độn.
Khai thiên giả cũng có thể hóa vạn đạo thành hỗn độn, vạn đạo vốn do hỗn độn biến thành.
Tô Vũ chỉ muốn thử xem.
Kết quả chứng minh xiêng xích này quả thật chỉ là trình tự, không thể phân rõ thật giả, hoặc nên nói rằng ý chí hỗn độn của Tô Vũ cũng là thật, xiêng xích lập tức đong đưa buộc chặt lấy lợi kiếm hỗn độn.
Tô Vũ không dây dưa với nó, lợi kiếm bất chợt hóa thành lực lượng vạn đạo, xiềng xích mất đi mục tiêu lại lao đến chỗ Bát Dực Hổ.
"Thú vị lắm!"
Tô Vũ nở nụ cười, Võ Hoàng quan sát nhưng lão chẳng cảm thấy thú vị gì cả.
Tô Vũ hỏi: "Vậy mà còn chưa đủ thú vị sao? Vạn đạo hóa hỗn độn thì sẽ bị nhằm vào, nhưng hỗn độn hóa vạn đạo thì lại không"
Võ Hoàng hết chỗ nói, thế thì làm sao?
Tô Vũ tiếp tục hóa vạn đạo thành hỗn độn, nó lại hấp dẫn xiểng xích kia, Tô Vũ lầm bẩm: "Ngươi vẫn chưa hiểu à? Ngu xuẩn! Bắt giữ xiểng xích này hoặc phân tích thứ cấu thành xiềng xích thì ta có thể đối phó với Hỗn độn cổ tộc. Cổ tộc vừa thoát ra thì đã bị ta dùng dây xích khóa lại. Loại xiểng xích ấy có tính mục tiêu rất cao, hơn nữa còn vô tung vô ảnh, không có chút động tĩnh nào, trừ chúng ta ra thì những người khác đều không thể nhìn thấy. Xiểng xích dày đặc trong thiên địa của ta như vậy nhưng người của ta đều không sao, nhưng nếu Hỗn độn cổ tộc tới đây thì sẽ lập tức bị khóa chặt, cho nên nó chính là một cái bẫy hoàn hảo. Khi đó muốn câu cổ thú thì sẽ rất nhẹ nhàng"
Vậy ư?
Võ Hoàng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, ta quan tâm làm gì, cổ thú thì có gì đáng sợ, ta không đánh chết được chúng chắc? Sao phải khóa lại làm gì?
Tô Vũ không để ý tới lão, Võ Hoàng là tên ngốc, giải thích với lão cũng vô dụng.
Tô Vũ có cảm giác xiểng xích này không quá cường đại nhưng có tính nhằm vào Hỗn độn đạo, hắn rất muốn bắt giữ một cái để thử nghiên cứu.
Rốt cuộc thứ này cấu thành từ cái gì?
Do đại đạo nào tạo thành sao?
Có lẽ có thể tìm ra biện pháp đối phó với cổ tộc phía sau Địa Ngục Môn nhờ sợi xiểng xích ấy.
Hắn đang dây dưa cùng xiểng xích, nơi xa, Bát Dực Hổ bỗng nhiên rít gào một tiếng, đại đạo trở nên cường đại, ngay sau đó đại đạo ẩn vào trong hỗn độn, xiềng xích kia cũng biến mất.
Tô Vũ quay đầu nhìn Bát Dực Hổ. Bát Dực Hổ còn chưa kịp hưng phấn thì giọng nói lạnh băng của Tô Vũ đã vang lên bên tai: "Ngươi xong đời rồi"
Tên khốn kiếp, lúc không nên đột phá thì lại đột phá.
Ta vừa định bắt giữ thứ này thì ngươi lại đột phá khiến xiêng xích biến mất.
Tô Vũ mắng một tiếng, nếu bắt giữ được xiẻng xích thì có lẽ sẽ rất có ích, hiện giờ hắn chỉ có thể trông cậy vào Trà Thụ nhưng Trà Thụ còn đang cắn nuốt, khí tức chỉ mơ hồ đạt tới Thiên Vương, nếu muốn đạt tới Thiên Tôn thì phải cần một thời gian rất lâu..
Cũng có thể nàng sẽ trực tiếp đột phá mà không cần phải đạt đến trình tự Thiên Tôn.
Thật ra cảnh giới Thiên Tôn xuất hiện là do không thể đột phá cảnh giới, nếu không bị phong ấn thì sẽ không có cấp bậc Thiên Tôn.
Hiện tại dưới trướng Tô Vũ có một vài cường giả Thiên Vương có thể trực tiếp đột phá đến cảnh giới chủ nhân quy tắc bởi vì không còn cấp bậc Thiên Tôn nữa. Ở thời đại bị phong ấn, cảnh giới Thiên Tôn không tồn tại.
Thời kỳ Thượng Cổ, Thiên Vương đều được gọi là Chuẩn Vương, Chuẩn Vương đều là ứng cử viên của Nhân Vương.
Nơi xa.
Ánh mắt Bát Dực Hổ biến ảo, trong lòng thầm mắng một tiếng, đến lúc đột phá thì đột phá thôi chứ ta làm được gì.
Tô Vũ nói vậy chẳng lẽ là ta chưa được phép đột phá sao?
Nó cảm thấy rất buồn bực.
Hôm nay nó suýt nữa đã thất bại, hiện tại Bát Dực Hổ còn đang suy xét việc có cần tuân thủ lời nó đã nói ra hay không?
Vì tự cứu, nó đã nói rằng sẽ nguyện làm tọa ky của Tô Vũ.
Nhưng hiện tại nó đã thành chủ nhân quy tắc, tuy rằng không mạnh bằng Hỗn Độn Long nhưng cũng có thực lực tứ đẳng trung cấp. Thiên Tôn vốn mạnh hơn Thiên Vương. Ở thời đại Thượng Cổ, sau khi đột phá, Thiên Vương đều có thực lực tứ đẳng lệch yếu. Huống chỉ bọn họ đều là Thiên Tôn đỉnh cấp, không yếu chút nào.
Bát Dực Hổ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tọa ky cho người ta.
Tô Vũ còn chưa nói gì, thiên địa rung động, ngay sau đó Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ đã bị Tô Vũ kéo đến gần.
Tuy hai cổ thú đã đột phá, khí tức không yếu nhưng vẫn không dám ngông cuồng khi đối mặt với Tô Vũ.
Nhìn xem 5 đầu cổ thú vừa mới bị giết chết kia kìa.
Hơn nữa hiện tại bọn chúng đang ở trong thiên địa của Tô Vũ thì lại càng nguy hiểm.
Nếu không ở trong thiên địa của Tô Vũ thì an toàn hơn nhiều.
Tô Vũ lắng lặng nhìn hai cổ thú, sau một hồi trầm mặc, hắn mở lời: "Các ngươi có 2 con đường, thứ nhất, đi vào Địa Ngục Môn, ta cho các ngươi cơ hội rời đi. Thứ hai, thành thật ở lại đây, nếu ta đến thượng du thì các ngươi phải cùng đi"
Hai cổ thú biết mục đích của Tô Vũ là gì, bọn chúng bất giác liếc mắt nhìn nhau.
Bọn chúng nên đi vào Địa Ngục Môn hay đi theo Tô Vũ?
Còn phương án tiến vào hỗn độn thì còn lâu Tô Vũ mới đáp ứng.
Lúc trước Võ Hoàng muốn vậy còn không được đồng ý, Tô Vũ còn muốn giết lão.
Bát Dực Hổ còn đang suy nghĩ, Hỗn Độn Long đã vội vàng nói: "Ta chọn cái thứ hai"
Sau Địa Ngục Môn có khả năng sẽ rất nguy hiểm, huống chi bọn họ còn đắc tội không ít cổ thú, hiện tại y không muốn vào đó tìm chết.
Trước đó bọn chúng đã đi theo Tô Vũ một thời gian, có lẽ sau này thực lực bọn chúng sẽ vẫn còn cơ hội tiến bộ.
Tô Vũ khẽ gật đâu: "Vậy thành thật vào, đừng mưu tính quá nhiều"
Dứt lời, hắn không nhìn Bát Dực Hổ mà đã vung tay lên, hai cổ thú bị hắn dịch chuyển tới rìa thiên địa, Bát Dực Hổ muốn nói lại thôi, ta còn chưa nói gì mà.
Nhưng nó đã hiểu ý Tô Vũ.
Ngươi không có tư cách nói chuyện.
Bởi vì hiện tại ngươi là tọa ky của ta, tuy rằng chưa chắc ta đã thèm cưỡi ngươi.
Bát Dực Hổ uể oải, xong rồi. Nó vừa hứa hẹn với Tô Vũ, không xong mới là lạ.
Hôm nay Tô Vũ thu hoạch không nhỏ, Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long cũng liên tiếp đột phá.
Trà Thụ thì cần đợi thêm, nàng vốn hơi yếu.
Tô Vũ thấy nàng vẫn còn đang tiếp tục cắn nuốt ý chí hỗn độn thì không quan tâm nữa, có lẽ nàng vẫn có cơ hội bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc trước khi hắn tới thượng du cứu viện Nhân Hoàng.