Tô Vũ nhìn Hạ Hổ Vưu, buột miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy ai có thể tham gia vào đội quân ám vệ của ta?"
"Định Quân"
Hạ Hổ Vưu nhắc đến Định Quân Hầu đầu tiên, ánh mắt Tô Vũ lóe lên, Hạ Hổ Vưu mặc kệ, tiếp tục liệt kê: "Vân Tiêu, Tinh Hồng, Lưu Hồng, tằng gia gia của ta. Tốt nhất là có cả Lam Thiên"
Tính toán một lát, cậu lại nói: "Còn có nhị gia gia của ta, Chu mập mạp, Thiên Đúc Vương..."
"Ai cơ?"
"Thiên Đúc Vương, chúng ta cần cường giả đúc binh, tốt nhất là đúc ra vô số Thời Gian Sách giả, chỉ cần có tinh huyết là có thể bùng nổ thực lực chủ nhân quy tắc"
Tô Vũ hít sâu một hơi, tính toán của Hạ Hổ Vưu không nhỏ.
Đúc binh, đánh nhau, động não, tra xét tình báo, ngấm ngầm âm mưu, quản lý hậu cần...
Hạ Hồ Vưu nói tiếp: "Chúng ta từ bỏ tất cả tiền đỏ, sau khi đại thắng, bệ hạ luận công ban thưởng là được. Trước lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể hy sinh tất cả, kể cả thọ mệnh và tương lai, chỉ cầu một điều đó là trở nên mạnh mẽ, cường đại vô hạn. Sau khi bệ hạ rời đi, chúng ta sẽ giám sát vạn giới, đề phòng Địa Ngục Môn và những cánh cửa khác có khả năng xuất hiện. Ngoài ra, có phải lúc trước bệ hạ đã dùng biện pháp đặc thù với Long Huyết Hầu khiến gã nhanh chóng mạnh hơn không?"
Tô Vũ gật đâu: "Trang sách của ta"
"Ta biết ngay mà" Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm: "Bệ hạ cho chúng ta một ít đi"
Tô Vũ nhíu mày: "Thứ này hoàn toàn là giả, không phải chân đạo. Những gì ngươi cảm nhận được đều không phải thật"
"Nhưng thực lực là thật"
Hạ Hổ Vưu thoải mái cười ra tiếng: "Thứ này rất tốt. Nếu ta nhớ không lầm, nghe người ta nói hình như Long Huyết Hầu đã đến trình độ chủ nhân quy tắc trong thời gian ngắn ngủi"
"Giả thôi, không tính là chủ nhân quy tắc thật"
"Vậy cũng đủ rồi"
Hạ Hổ Vưu kích động: "Bệ hạ có rất nhiều thủ đoạn, vì sao cứ phải nghĩ cho tương lai của mọi người như thế? Không ai biết mình sẽ chết khi nào, quan tâm đến tương lai làm gì? Chỉ cần thực lực mạnh hơn, để ý những chuyện khác làm chỉ?"
"Bệ hạ, hiện giờ vạn tộc có không ít đại đạo vô chủ, chỉ cần bệ hạ cấy trang sách vào trong đó... Ta biết có lẽ bệ hạ không muốn tàn sát, nhưng chúng ta không quan tâm.
Chúng ta sẽ đi giết người, sau đó cường hóa đại đạo để chúng ta nhanh chóng mạnh hơn. Thậm chí chúng ta cũng có thể nghĩ cách xâm chiếm Tử Linh đại đạo, dù làm hoạt tử nhân hay thậm chí là Tử Linh thì cũng không sao cả"
Gia hỏa này nói thật nhẹ nhàng, Tô Vũ cảm khái: "Khi ngươi tàn nhẫn thì còn ác hơn cả „ ta "Không đâu. Lý niệm của bệ hạ khác chúng ta. Nói thật, vì đạt được mục đích, có thể chúng ta sẽ không quan tâm phải hy sinh bao nhiêu người"
Tô Vũ thấu hiểu: "Các ngươi không cam lòng bị lãng quên, không muốn sống nhàn tản đúng không?"
"Đúng thế"
Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm: "Bệ hạ, thời đại này thuộc về chúng ta, nhưng bây giờ thì sao?
Chủ lực đều là đỏ cổ, một mình bệ hạ đứng đầu chẳng phải tịch mịch lắm sao? Chúng ta không cam lòng! Chúng ta mới là vai chính trong thời đại này, hiện tại bệ hạ muốn mang đồ cổ đi chỉnh chiến, để lại chúng ta mờ nhạt trong biển người tại hậu phương, bệ hạ cảm thấy chúng ta sẽ cam tâm sao? Nhân tộc ra đời trong triều tịch thứ 10 đã trưởng thành trong chiến đấu từ nhỏ tới lớn, chúng ta không nơi nương tựa, Đại Hạ phủ quanh năm chỉnh chiến, bệ hạ nghĩ rằng chúng ta sợ chết ư?"
Cậu lắc đầu: "Chúng ta không sợ chết. Chúng ta sợ thái bình"
Tô Vũ nheo mắt lại.
"Chúng ta sợ thái bình. Tuy ngoài miệng hoan hô cảnh thái bình nhưng nếu bảo chúng ta cất hết đao thương, dưỡng lão tại hậu phương thì không thể nào. Chúng ta chưa già, đám đồ cổ kia mới già"
Dứt lời, cậu cười hỏi: "Bệ hạ nguyện ý đi cùng ta một chuyến không?"
Tô Vũ gật đâu.
Hạ Hổ Vưu nói đến một địa phương, Tô Vũ lập tức mang cậu biến mất khỏi Vũ Hoàng phủ.
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Khi Tô Vũ xuất hiện, trong Văn Minh học phủ nho nhỏ đã tụ tập không ít người, trước kia những người này là đại nhân vật, hiện tại thì không phải.
Nhóm người Chu Thiên Đạo cũng ở đây.
Một đám người chỉ là Vĩnh Hằng, còn chưa đến Hợp Đạo.
Thấy Tô Vũ xuất hiện, Hạ Hầu Gia cười nói: "Ta đã nói rồi mà, cháu trai ta có tài ăn nói phết chứ bộ, bệ hạ đã tới rỏi"
Chu Thiên Đạo cũng cười lớn: "Bệ hạ, tiểu mập mạp Hạ gia đã nói những điều nên nói, đó cũng là ý của chúng ta. Chúng ta không muốn từ bỏ thời đại này nên chúng ta sẽ từ bỏ tất cả, tương lai, thọ nguyên, đại đạo thích hợp gì đó đều không quan trọng. Chúng ta muốn trở nên cường đại và trở thành chúa tể thời đại này chứ không phải bị kẻ khác khống chế. Thế hệ Đại Chu Vương đã già rồi, đương nhiên là bọn họ rất mạnh, hiện tại chúng ta không thể cạnh tranh. Nếu bệ hạ có biện pháp giúp chúng ta nhanh chóng tiến bộ, dù chỉ có thể sống vài ba năm thì cũng không sao cả"
Tô Vũ liếc mắt nhìn một vòng, có không ít người quen.
Vân Trần, Nam Vô Cương, thậm chí cả mấy người Tần Trấn đều ở đây.
Thực lực bọn họ không mạnh, có người là Vĩnh Hằng, có người miễn cưỡng bước vào Hợp Đạo, thậm chí có kẻ vẫn là Nhật Nguyệt, thậm chí hắn còn nhìn thấy thiên tài Tần Phóng, Hoàng Đằng năm xưa.
Thậm chí còn có người xuất thân Đại Chu phủ, ví dụ như Đan Hùng.
Ngay cả tên âm hiểm Lưu Hồng cũng đang cười cợt đứng cách đó không xa.
Thấy Tô Vũ nhìn mình, Lưu Hồng nói: "Bệ hạ, ta cảm thấy ngài nên cho chúng ta một cơ hội, chúng ta cũng có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ. Hiện tại thuộc hạ của bệ hạ đều là lớp cường giả trước, vậy thì thời đại Tân Vũ này chỉ là hữu danh vô thực"
Tô Vũ bật cười: "Kẻ không thành thật như ngươi mà cam tâm làm ám vệ ư?"
Lưu Hồng cười đáp: "Đại Chu Vương cũng có thành thật đâu, người ta còn là thống lĩnh ám vệ đó thôi. Quá thành thật thì sao có thể làm ám vệ, đúng không?"
Tô Vũ cười lớn.
Lời này không sai.
Tử sĩ hay ám vệ thì đều không phải chỉ có thực lực cường đại là được, bọn họ còn phải biết dùng đầu óc và đủ âm hiểm, không thì Đại Chu Vương đã bị Bách Chiến một lưới bắt hết từ lâu rồi, vậy thì sao có thể mở ra triều tịch thứ 10 được?
Tô Vũ nghiêm túc nói: "Nếu thật sự không quan tâm gì cả thì thật ra ta có không ít biện pháp giúp các ngươi mạnh lên"
Tô Vũ híp mắt: "Thứ nhất, thay đổi huyết mạch, dung nhập đại đạo tộc khác, chờ ta xử lý chủ nhân quy tắc của đối phương thì sẽ có hy vọng thay thế. Thứ hai, chế tạo Thời Gian Sách mô phỏng, lâm thời bộc phát ra thực lực cường đại. Thứ ba, đi hỗn độn đạo, những kẻ khác tu chậm là vì bọn họ hiểu hỗn độn không sâu, mà ta là khai thiên giả, hiểu biết của ta thâm hậu hơn người khác nhiều. Thứ tư, xâm chiếm đại đạo vô chủ của các tộc. Thứ năm, ta chế tạo thêm trang sách văn minh dung nhập vào cơ thể các ngươi, các ngươi trở thành con rối như Long Huyết Hầu. Thứ sáu.."