Tân Vũ thời đại, tân thời đại.
Một thời đại khác thời kỳ Nhân Hoàng.
Nếu vẫn dùng người của Nhân Hoàng thì chỉ có thể xem như người thừa kế, người phát triển thời đại chứ không phải người khai sáng thời đại.
Thật ra Tô Vũ không nghĩ quá nhiều. Nhưng khi hắn biết có khả năng Nhân Hoàng không trụ được, sắp chết thì hắn cũng hiểu rằng quả thật hắn cần chuẩn bị thêm. Đám người Hạ Hổ Vưu muốn điên cuồng thì Tô Vũ cũng nguyện ý điên cuồng cùng bọn họ một lần.
Trong khi những người khác đang nỗ lực tu luyện thì trong thời không trường hà, Tô Vũ hào phóng vung tay: "Chọn đi, thích cái nào cũng được"
Phong thái như thể đang nói rằng, đây đều là giang sơn của trẫm, các ngươi cứ thoải mái chọn chỗ phong Vương.
Thái độ hắn ngông cuồng, mọi người cũng tin hắn thật.
Hạ Hồ Vưu cười híp mắt: "Ta muốn Thân thể đạo Nhân tộc"
Cái kia rất lợi hại.
Nếu nắm giữ Thân thể đạo, tuy không thể trở thành tồn tại như Nhân Tổ nhưng đoán chắc rằng sẽ không khó khăn để trở thành nhất đẳng, Nhân Hoàng là nhất đẳng trước khi khai thiên, nhưng đại đạo Nhân Hoàng nắm giữ có lẽ không cường đại bằng Thân thể đạo của Nhân Tổ.
Đến tận bây giờ, Thân thể đạo vẫn là đại đạo mạnh nhất mà Tô Vũ từng thấy. Còn khai thiên giả thì phải tính theo tiêu chuẩn khác.
Thân thể đạo Nhân tộc ư? Quên đi, chắc gì Nhân Tổ đã từ bỏ nó, nếu không vứt bỏ, vậy không ai có thể nắm giữ đại đạo này.
Tô Vũ coi như không nghe thấy lời Hạ Hổ Vưu nói: "Nếu nói đến đại đạo cường đại thì Bút đạo không yếu. Võ đạo của Võ Hoàng còn không mạnh bằng Bút đạo mà lão còn đạt đến nhị đẳng, nếu hoàn toàn khống chế Bút đạo thì có khả năng sẽ bước vào nhất đẳng"
Tô Vũ cảm thấy Bút đạo tầm thường nhưng năm xưa Văn Vương từng chủ tu Bút đạo, không ai biết Văn Vương khai thiên, hơn nữa y là chủ nhân quy tắc nhất đẳng, chứng tỏ nếu hoàn toàn khống chế Bút đạo thì sẽ là nhất đẳng.
Chuyện này rất đáng sợ!
Có thể thấy rằng nhất đẳng năm xưa cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Nhân Tổ nắm giữ Thân thể đạo, nếu dựa theo phân chia năm đó thì ông ta không chỉ là nhất đẳng.
Đáng tiếc là Bút đạo không đễ khống chế.
Tô Vũ đã phải hao phí không ít tinh lực, luyện hóa 99 thần văn, phân giải đại đạo sau đó mới có thể dung đạo, còn chưa đạt tới trình độ khống chế.
Lúc trước Tô Vũ dung hợp đến khoảng 90% liền dừng lại, khi đó hắn đã có thể phân cao thấp với Thiên Tôn.
Nghĩ vậy, Tô Vũ bèn lên tiếng: "Vô Cương tiền bối, Vân Trần tiền bối"
Hai người nhìn Tô Vũ, hắn nói: "Hai vị nắm giữ không ít thần văn, đều là truyền thừa Văn Vương. Ta cảm thấy có lẽ hai vị có thể thử cùng tu luyện đại đạo này"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Bút đạo không yếu, sức một người chưa chắc đã có thể khống chế, dù có thể làm được thì cũng cần mất thời gian rất lâu, hai vị giống ta, đều nhận truyền thừa từ Văn Vương, vậy sao không cùng nhau tu luyện, hai người chia ra nắm giữ các lực lượng thần văn khác nhau? Đương nhiên chuyện này cần khả năng phối hợp cực kỳ cao"
Bút đạo quá mạnh, Tô Vũ đã rút ra không ít lực lượng Bút đạo nhưng có lẽ đến bây giờ nó đã khôi phục toàn bộ.
Nam Vô Cương trầm mặc một hỏi mới mỡ miệng: "Ý ngươi là ta và Vân Trần cùng hóa thành linh của Bút đạo?"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng vậy, nếu hai vị khống chế được Bút đạo, có khả năng cuối cùng hai vị liên thủ sẽ có chiến lực chủ nhân quy tắc nhất đẳng, nếu tách ra thì tối thiểu cũng đạt tới nhị đẳng"
Như Thân thể đạo cũng có không ít cường giả xưng Vương.
Ánh mắt Vân Trần khẽ dao động: "Ta liên thủ cùng lão sư thì có thể nhanh chóng khống chế Bút đạo sao?"
"Không có vấn đề gì, các vị đều được truyền thừa từ Văn Vương. Có lẽ vẫn còn sót lại chút lực khống chế của y, nhưng nếu cảm nhận được sự tồn tại của các ngươi thì y sẽ không ngăn cản"
Huống chỉ dù muốn ngăn cản thì cũng chưa chắc có thể cản được.
Văn Vương vẫn còn đang ở trong Thiên Môn.
Tô Vũ cười nói: "Quyết định vậy đi, đạo này rất thích hợp với các ngươi. Các ngươi tu luyện nhiều năm kỳ thật đều là chuẩn bị cho đạo này, nếu không ngại thì có thể thêm cả Hạ Thần tiền bối, ba người cùng nhau chấp chưởng, ta tin rằng tốc độ sẽ càng nhanh hơn"
Hạ Thần - Nhất Đại của Văn Minh học phủ.
Văn Mộ Bia do Hạ Thần mang ra, Hạ Thần cũng tu luyện thần văn chiến kỹ trong Văn Mộ Bia, hiện giờ ông đã sống lại, đang trong quá trình khôi phục, giờ phút này Hạ Thần cũng ở trong đội ngũ.
Ông không được tính là người thuộc triều tịch thứ mười, nhưng ông là người Hạ gia, Hạ gia tham dự chuyện này, Hạ Thần đương nhiên không có ý kiến.
Hạ Thần nghe Tô Vũ nói vậy, ông ngẫm nghĩ rồi đáp: "Bệ hạ, khi ta sống lại đã dung nhập thiên địa của bệ hạ, hiện tại muốn thoát ly thì e rằng rất khó, có khả năng sẽ bị bài xích, hay là thôi đi"
Tô Vũ gật đâu: "Có khả năng này nhưng có lẽ vẫn có thể tiến hành, chỉ là thời không trường hà sẽ sinh ra lực bài xích"
"Bệ hạ không cần vì ta mà kinh động thời không trường hà"
Ông nhìn Nam Vô Cương, chậm rãi nói: "Có lẽ Vô Cương có thể"
Nam Vô Cương là học sinh của ông.
Ông là Nhất Đại phủ trưởng, Nam Vô Cương là Tam Đại phủ trưởng và là học sinh của ông, Nhị Đại phủ trưởng là một vị cường giả Ngự thú hệ.
Ông rất tin tưởng học sinh của mình: "Thiên phú của Vô Cương rất tốt, trước kia khi ta tiếp xúc Văn Mộ Bia lần đầu, không hiểu nhiều về thần văn mới làm chậm trễ Vô Cương. Ở thời đại đó, ta nhận Vô Cương vì thiên phú của hắn tốt, có thể kế thừa truyền thừa Văn Vương"
Đáng tiếc là khi đó ông cũng không hiểu thấu triệt về thứ này, chỉ có thể dạy qua loa, Nam Vô Cương có thể tu luyện đến nước này đã xem như được trời ưu ái.
Tô Vũ suy xét rồi quyết định: "Vậy đi đến Bút đạo trước. Vô Cương, Vân Trân, lần này hai vị tiền bối có thể phải hóa thành linh để dung đạo, dung đạo bình thường không thể nhanh chóng nắm giữ đại đạo, chỉ có cách là hoàn toàn dung hợp với đại đạo mới được"
Tô Vũ nhắc nhỡ một câu.
Nếu là Tô Vũ thì hắn sẽ không làm thế.
Thân thể biến mất, bản thân hóa thành một phần của đại đạo là một việc quá kì quái.
Hóa thành bộ dáng của chủng tộc Bánh Nhân Đậu kỳ thật là một chuyện đáng bï ai, lúc trước Bạch Phong và Ngô Lam muốn làm như vậy đã bị Tô Vũ gạt đi ngay, hiện tại Bạch Phong không ở đây, cả đám người Liễu Văn Ngạn cũng đã bị Tô Vũ giấu đi.
Cục lông nhỏ là người trông giữ nhà mà Tô Vũ chuẩn bị.
Tô Vũ sẽ không mang nó đến thượng du, nó phải ở lại giữ nhà.
Nam Vô Cương nở nụ cười: "Không sao, làm linh cũng được, thân thể đáng coi trọng nhưng không phải là không thể từ bỏ"
Vân Trần cũng nhẹ giọng nói: "Năm xưa ta và lão sư lựa chọn trốn tránh, không chính diện nghênh địch, chúng ta vốn chẳng còn mặt mũi gặp người khác, nếu vậy giờ vứt bỏ gương mặt này cũng không sao"
Y xem như lão sư của Vạn Thiên Thánh, trên danh nghĩa thì là đại sư huynh. Nhưng hiện nay, Vạn Thiên Thánh đối xử với y và Nam Vô Cương chỉ là thái độ khách khí, không còn cảm giác thân cận năm đó. Năm xưa bọn họ lựa chọn giả chết, hại Vạn Thiên Thánh khi ấy rất mê mang.
Về sau Diệp Bá Thiên chết trận, Vạn Thiên Thánh một mình âm thầm gánh vác Đa thần văn hệ, sau đó Vân Trần và Nam Vô Cương bỗng quay về, trong lòng Vạn Thiên Thánh có không ít oán niệm, chỉ là hiện giờ hiếm khi nhắc đến mà thôi.
Tô Vũ chưa từng nhắc đến việc này, dù sao chuyện của bọn họ không liên quan trực tiếp đến hắn. Õ thời kỳ Tô Vũ thâm nhập Liệp Thiên Các, Nam Vô Cương đã trợ giúp Tô Vũ không ít, nhưng hiện giờ bởi vì lão Vạn không thân cận với bọn họ nên Tô Vũ cũng không tỏ vẻ quá thân thiết.
Lúc này, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Dung nhập đại đạo, tất cả bắt đầu một lần nữa, người chết thì hết nợ, ta sẽ tâm sự với Vạn phủ trưởng. Hai vị lẩn trốn nhiều năm chỉ là để tìm cơ hội chứng đạo. Ta không có tư cách phán xét chuyện này, nhưng dù sao bản chất cũng không giống Bách Chiến"
Hai người im lặng, giờ nhắc đến chuyện năm xưa cũng không có nghĩa lý gì.