Oanh!
Một con mắt của Tô Vũ bỗng nhiên vô cùng đau nhức giống như bị tử khí đốt cháy.
Tử Linh cự nhân lạnh nhạt nói: "Tiểu bối, đều là khai thiên giả, ta không muốn ÿ lớn hiếp nhỏ, nhưng ngươi khinh người quá đáng, dám chiếm đạo tràng của ta, dù chỉ có một sợi ý chí ở đây thì ngươi cũng không thể ngăn cản được đâu. Hôm nay ta sẽ tru sát ngươi"
Dứt lời, hắn lại hạ bút, có thêm một con mắt hiện lên. Giờ khắc này hai mắt Tô Vũ hóa thành mắt Tử Linh.
Tô Vũ đau đớn hô thảm một tiếng, hai mắt đau nhức như sắp mù.
"Đây là đạo tràng của ta, ngươi tranh phong với ta tại đây chẳng khác gì đang tự tìm đường chết"
Dứt lời, Từ Linh cự nhân vẽ ra cái mũi Tô Vũ. Mũi Tô Vũ lập tức bị vô số tử khí ăn mòn, đó là lực lượng Tử đạo.
"Ngươi là Tử Linh Chi Chủ"
Tô Vũ cả kinh.
Thứ này mới thật sự là ý chí của Tử Linh Chi Chủ.
Tô Vũ quát lớn, lực lượng vạn đạo hội tụ thành sách, trong tay hắn cũng xuất hiện một cây bút, hắn phẫn nộ quát: "Ngươi không phải bản tôn mà đòi thắng ta sao? Thích vẽ tranh đúng không, ta cũng biết"
Tô Vũ viết xuống một chữ trên Văn Minh Chí: "Phong"
Một phong ấn khổng lô bay về phía đối phương.
"Sinh"
Vô số lực lượng sinh mệnh bay về phía đối phương, tử khí của đối phương cũng thổi quét đến, hai bên đều cẩm sách, lực lượng đại đạo va chạm ở trung gian. Tô Vũ có thực lực mạnh hơn Tử Linh cự nhân, còn đối phương thì có ưu thế là đang ở trong địa bàn của mình.
Hai phe cân sức ngang tài nhưng Tô Vũ có vẻ chiếm chút ưu thế.
Tử Linh cự nhân hơi biến sắc, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi họa ra đôi tay Tô Vũ, đôi tay Tô Vũ lập tức cháy đen nhưng hắn không quan tâm, hắn cắn răng gầm lên rồi vẽ ra một cánh cửa, không chỉ như thế, Thiên Môn của Tô Vũ cũng xuất hiện. Bỗng nhiên cánh cửa trong sách và cánh cửa trên trán hắn đồng thời hiện ra, sau đó dung hợp với nhau, lực lượng vạn đạo hội tụ lập tức bao trùm đối phương.
"Thiên Môn ư?"
Ánh mắt Tử Linh cự nhân khẽ biến, hắn phẫn nộ quát: "Hình chiếu Thiên Môn cơ à?
Đáng tiếc là hơi yếu, gặp Thiên Môn bản tôn ta còn không sợ huống chỉ chỉ là hình chiếu"
"Vớ vẩn, ngươi cũng chỉ là hình chiếu thôi"
Tô Vũ hừ lạnh, ngươi nghĩ mình là bản tôn sao?
Tử Linh cự nhân thoáng khựng lại, đúng vậy, ta không phải bản tôn.
Nhưng không còn kịp nữa rồi, ầm một tiếng, hình chiếu Thiên Môn bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ uy áp cường đại mang theo sinh khí hóa thành xiềng xích, vô số xiểng xích bao trùm lấy hắn.
"Làm càn!"
Tử Linh Chi Chủ gầm lên: "Bản tôn Thời Gian Chi Chủ đến đây thì cũng đừng hòng khóa ta chứ đừng nhắc đến một cái phong ấn thế này. Phá toái!"
Sau tiếng quát khẽ, Tử Linh thư trong tay hắn võ nát, hình chiếu Thiên Môn trúng một kích, nó rung lên liền hồi, hư ảnh có dấu hiệu sắp võ nát.
Tô Vũ nhanh chóng ghi nhớ những lời này.
Ánh mắt hắn lập lòe, hừ lạnh nói: "Hình chiếu không làm gì được ngươi thì ta liền đến thượng du thời không trường hà tìm bản tôn Thiên Môn đối phó ngươi"
Tử Linh cự nhân quát: "Ngươi đến được đó sao? Mơ tưởng!"
Dứt lời, tử khí trên người hắn lại bùng nổ, toàn bộ trường hà rung động kịch liệt, hắn đánh ra một kích, hình chiếu Thiên Môn lại rung lên.
Tô Vũ nói: "Ta tấn công bên ngoài, Văn Vương và Võ Vương sẽ đánh ngươi ở bên trong, chúng ta trong ngoài giáp công ngươi, ngươi không thoát được đâu"
"Ha ha ha"
Tử Linh cự nhân cười nhạo: "Ngươi nói đến hai người kia ư? Các ngươi là một đám à?
Giải quyết phiền toái của chính mình xong rồi hãy nói, phiền toái còn chưa giải quyết mà đám xen vào chuyện của ta sao?"
Trong lòng Tô Vũ kịch chấn, quả nhiên Tử Linh Chi Chủ cũng đang ở trong Thiên Môn.
Nơi đó tụ tập nhiều cường giả như vậy, vấn đề là có vẻ địch nhân của Văn Vương và Võ Vương không phải hắn, bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều.
Tô Vũ muốn lừa thêm ít thông tin, ánh mắt Tử Linh cự nhân bỗng nhiên lạnh đi: "Muốn lừa tin tức từ ta? Ấu trĩ! Biết thì thế nào, ngươi không thể vào được Thiên Môn đâu"
Oanh!
Khí tức của hắn lại tăng lên, hắn đánh ra một kích khiến Thiên Môn rung động kịch liệt.
Nơi xa, Tử Linh Đế Tôn rống to một tiếng, khí tức trở nên vô cùng cường đại, trong chớp mắt đã chui vào Mặc đạo của Lưu Hồng, lao về phía thiên địa của Tô Vũ, có kinh nghiệm lần trước, lão biết sống lại nên làm như thế nào.
Ánh mắt Tử Linh Chi Chủ khẽ biến, trầm giọng nói: "Thần, năm xưa ta cho ngươi cơ hội sinh tồn, vậy mà ngươi cũng dám phản bội ta"
Phương xa, ánh mắt Tử Linh Đế Tôn dao động: "Ta chỉ muốn sống thôi."
"Hừ"
Sắc mặt Tử Linh Chi Chủ rét lạnh: "Trong Thiên Môn quá loạn, ta không thể phóng ra quá nhiều lực lượng, nếu không thì đã giết ngươi rồi. Lần này cho ngươi chiếm chút tiện nghi, tốt nhất là ngươi đừng đến Thiên Môn hoặc là cầu mong Thiên Môn không mở ra, bằng không ngươi chết chắc rồi"
Tô Vũ mỉm cười: "Đến lúc đó rồi tính, sao phải đánh đánh giết giết làm gì"
Oanh!
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ lao đến trường hà, Tử Linh cự nhân biến mất, lời cuối cùng truyền đến: "Có can đảm thì đến Thiên Môn tìm ta. Ngươi giỏi lắm, hai kẻ kia là đồng lõa của ngươi phải không? Ta vốn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng nếu đã là đông lõa của ngươi thì ta đến tìm bọn họ vậy"
"co Tô Vũ ngây người, hắn biến sắc vội vàng hô: "Đừng, ta không thân với bọn họ"
Không có ai đáp lại, trường hà không dao động, thế giới trở lại an tĩnh.
Tử Linh Đế Tôn đang sống lại nhưng lúc này Tô Vũ hoàn toàn không quan tâm.
Bấy giờ hắn đang ngốc trệ, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng than thở: "Xong rồi"
Hai người Văn Vương bẫy Nhân Hoàng, Nhân Hoàng bẫy Tô Vũ, hiện tại hình như Tô Vũ lại hại hai người kia rồi.
Đây là thiên đạo luân hồi, số trời không bỏ qua cho ai sao?
Ta không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.
"Ngại quá, ta không ngờ hắn sẽ đi tìm các ngươi tính sổ"
Tô Vũ không biết nói gì hơn, có phải sắp tới hắn cũng cần đi cứu hai người Văn Vương hay không?
Có lẽ bọn họ sắp chết rồi cũng nên.
Cùng lúc đó.
Sau Thiên Môn, trong hư không vô tận, Văn Vương và Võ Vương đang trốn trốn tránh tránh, bỗng nhiên một cỗ tử khí ngập trời phát ra ở khu vực nào đó, lực lượng mạnh mẽ bùng nổ.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền xa: "Văn Võ nhị vương ư? Giỏi lắm! Bảo sao bổn tọa cứ thấy người nọ hơi quen mắt, hóa ra là cùng một bọn với các ngươi, cướp đoạt đạo tràng của ta, chiếm đại đạo của ta, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"
Oanh!
Một cỗ khí tức ngập trời bốc lên.
Võ Vương nhìn Văn Vương, đôi mắt chớp chớp: "Hắn đang nói đến chúng ta à?"
Chuyện gì vậy? Ông ta không hiểu.
Hắn muốn xử lý chúng ta ư?
Văn Vương biến sắc, khóe miệng run rẩy, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng hô: "Xong đời.
Tiểu tử kia chọc đến vị này rồi, vấn đề là hình như chúng ta phải gánh tội thay"
Võ Vương cứng người, Tô Vũ ư?
Má nó, vị này không dễ chọc, dù là lão Văn thì cũng không đấu lại được.
Võ Vương hít sâu một hơi: "Con trai ngươi hại chúng ta à?"
Thật đáng sợ!
"Đã bảo rất giống ngươi mà, xem đi, Tử Linh Chi Chủ cũng nói vậy, hắn cũng biết đó là con trai ngươi. Lão Văn, ngươi đã xui xẻo rồi mà con trai ngươi còn xui hơn"
Cút!
Giờ phút này Văn Vương tức muốn hộc máu.
Ta trêu chọc ai? Chuyện này không liên quan đến ta.
Ta đã ở trong Thiên Môn rồi mà còn phải gánh tội thay người ta là sao?
Nơi xa, khí tức ngập trời lại bùng nổ: "Ta sẽ tìm được ngươi, người nọ là truyền nhân của ngươi hay hậu duệ của ngươi? Mặc áo bào trắng là cố ý nhằm vào ta đúng không?
Quả nhiên là các ngươi căm thù ta, đáng chết!"
Tử Linh Chi Chủ mặc áo đen.
Văn Vương tái mặt, ta mặc áo bào trắng thì phải có quan hệ với hắn?
Đây là đạo lý gì?
Võ Vương nhanh chóng truyền âm: "Lão Văn, ta đã nói là đừng nên mặc áo bào trắng mà ngươi cứ thích mặc, giờ thì hay rồi, vị này thật sự muốn tính sổ với chúng ta đấy, hai ta không cản được hắn đâu"
Nếu chỉ có mình vị này thì không sao, mấu chốt là hiện tại vị này nửa đường nhảy ra, không phải đối thủ vốn có của bọn họ.
Ánh mắt Văn Vương lóe lên, ngay sau đó một tiếng cười hào sảng vang vọng khắp thiên địa: "Đa tạ đạo hữu giải vây cho ta, đạo hữu hãy nhanh chóng rời đi, cẩn thận kẻo bị vây công. Rút!
Dứt lời, Văn Vương bắt lấy Võ Vương rồi điên cuồng bỏ chạy.
Ngươi thích nửa đường nhảy ra như vậy thì đừng trách ta kéo ngươi xuống nước.