"Biến cố?"
Thiên Mệnh Hầu nhớ lại, sau một lúc lâu mới đáp: "Nếu nói đến biến cố thì đúng là có vài việc. Thứ nhất, sau triều tịch thứ sáu, Liệp Thiên Các không cùng trận doanh với Nhân tộc nữa, Giám Thiên lựa chọn trung lập"
"Thứ hai, Nhân Chủ thời kỳ triều tịch thứ sáu rất cường đại, từng đánh thắng vạn tộc.
Tuy rằng không cường đại như bệ hạ nhưng dựa theo cách phân chia hiện tại thì cũng đã đến cấp bậc Thiên Tôn, thậm chí là cảnh giới chủ nhân quy tắc ngũ đẳng, nhưng sau khi Nhân tộc chiến thắng, hắn đã ngã xuống trong lúc tu luyện đột phá khiến cho triều tịch thứ sáu kết thúc sớm"
"Thứ ba, thời kì cuối triều tịch thứ sáu, Nhân Chủ đời thứ 6 hiếm khi xuất hiện, lúc ấy hắn không đối phó vạn tộc mà chỉ lo bế quan tu luyện, không biết chuyện này có tính là kỳ quái hay không"
Trừ những việc này ra, y ngẫm nghĩ cẩn thận nhưng hình như không còn biến cố gì nữa.
Nhân Hoàng nhẹ giọng hỏi: "Thiên Mệnh, Nhân Chủ triều tịch thứ sáu có từng mở ra tam môn không?"
"Hả?"
Thiên Mệnh Hầu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Nhân Hoàng bệ hạ, chuyện này thì ta thật sự không biết, dù sao ta cũng không phải Nhân tộc"
Cũng đúng, Nhân tộc cũng chưa chắc đã biết.
Tô Vũ xua tay: "Ta đã biết, ngươi về trước đi"
"Lão thần cáo từ"
Thiên Mệnh Hầu nhanh chóng rời đi, Nhân Hoàng nói: "Nhân Chủ đời thứ 6 có lẽ đã mổ ra tam môn và xảy ra vài biến cố dẫn tới tồn tại trong tam môn đi ra và giết hắn. Sau đó kẻ kia thay đổi quy tắc khiến mọi người bắt đầu chủ tu tam thân pháp sau triều tịch này, do đó 3 cánh cửa đều có dấu hiệu mở ra trước thời hạn, không thì có lẽ vẫn có thể trì hoãn thêm một thời gian"
Nhân Hoàng suy đoán từ vài lời nói đơn giản: "E rằng kẻ thoát ra từ tam môn không hề yếu, có lẽ mạnh hơn cả Chu Thiên, nếu không thì đáng lẽ Chu Thiên đã phải biết gì đó.
Y không nhắc đến việc này thì có khả năng y cũng không biết"
Tô Vũ nhướng mày: "Không chắc đâu. Tên kia nói với ta 100 câu thì may ra mới có 1 câu là thật. Nhân Hoàng bệ hạ chọn được một vị thống lĩnh ám vệ tốt đấy, trừ Nhân Hoàng ra thì không công nhận ai khác"
Nhân Hoàng mỉm cười, tiếp tục nói: "Tồn tại trong tam môn muốn tam thân pháp lưu truyền rộng rãi, nhưng chúng ta... thật ra cũng hy vọng có thể dùng tam thân pháp để trở nên cường đại, chúng ta thực sự không còn cách nào khác"
Tô Vũ gật đầu, tam thân pháp vừa có hại vừa có lợi, hơn nữa còn không tiêu hao nhiều tài nguyên vì đã có lực lượng căn nguyên, mạnh thêm trực tiếp bằng căn nguyên nên có cảm giác tài nguyên tiêu hao không nhiều, kỳ thật thứ bị tiêu hao lại chính là lực lượng căn nguyên và lực lượng của thời không trường hà.
Nhưng không ngờ Nhân Hoàng lại nhận định thời không trường hà là phong ấn, nó là tồn tại phong ấn tam môn, vô số người tu đạo chính là để tăng cường phong ấn này.
Rốt cuộc là tồn tại trong Nhân Môn mạnh hơn hay trong Thiên Môn mạnh hơn?
Lập trường của Nhân Tổ là như thế nào?
Tô Vũ nghĩ vậy, hắn lên tiếng: "Bệ hạ, ta nghe nói năm xưa Ngục Vương muốn mở Địa Môn để thả Nhân Tổ ra nhưng bị bệ hạ cự tuyệt, chuyện này là sao? Nhân Tổ thay đổi rồi à?"
"Nhân Tổ?"
Nhân Hoàng cười đáp: "Chuyện này hơi phức tạp. Phóng thích Nhân Tổ chưa chắc đã là chuyện xấu, nhưng đó không phải thời điểm thích hợp. Nếu Địa Môn mở ra thì có khả năng cả 3 cánh cửa đều sẽ mở, mà lúc đó chưa phải thời cơ để chúng mở ra"
"Ngục không biết hay sao?" Tô Vũ trầm giọng: "Vì sao Ngục lại phản bội?"
Là một trong tứ cực Nhân Vương, Ngục biết rõ tam môn mổ ra sẽ có nguy hiểm nhưng vẫn kiên quyết làm vậy, thậm chí sẵn sàng phản bội, vì sao lại thế?
Chẳng lẽ Ngục cảm thấy Nhân Tổ rất quan trọng ư?
Đừng đùa!
Ngục Vương là tứ cực Nhân Vương, có thể lúc ấy đối phương đã là nhị đẳng đỉnh cấp hoặc là đã đạt tới nhất đẳng, cường giả như vậy sẽ ký thác hy vọng vào Nhân Tổ giống như Bách Chiến sao?
Đến bây giờ Tô Vũ vẫn không hiểu Ngục Vương phản bội vì mục đích gì.
Hơn nữa Nhân Hoàng biết chuyện này, có lẽ y còn từng khuyên bảo Ngục Vương nhưng đối phương vẫn không nghe.
"Ngục.."
Nhắc đến vị chiến hữu năm xưa ấy, Nhân Hoàng trầm mặc một hỏi mới nói: "Ngục có lý niệm và suy nghĩ của bản thân. Tiếp dẫn Nhân Tổ thực ra chỉ là một lý do mà thôi. Có lẽ nàng muốn mở Địa Môn để mở ra hai cánh cửa khác thông qua đó, ta từng hồi nàng, nàng không cho ta câu trả lời, ta cũng không muốn vì việc này mà xung đột với nàng „"
ta:
"Trước khi Văn Vương rời đi đã từng khuyên nàng nhưng nàng không để ý, lúc ấy Văn Vương rất phẫn nộ. Trùng hợp khi đó Địa Môn hở ra một cái khe, Văn Vương liền phái nàng đi giết cổ thú và cổ tộc, tiêu diệt cường giả thoát ra từ Địa Môn để chặt đứt hy vọng của nàng"
Tô Vũ nhướng mày: "Giết cổ tộc để chặt đứt hy vọng? Văn Vương nghĩ đơn giản đến vậy sao?"
Văn Vương không thể nghĩ đơn giản vậy chứ?
Nhân Hoàng cười khổ: "Văn Vương tàn nhẫn hơn ta. Thật ra hắn muốn mượn cơ hội này để giết Ngục. Nếu lúc ấy Ngục mở Địa Môn, Văn Vương sẽ lập tức giết nàng, nhưng Ngục cũng hiểu mục đích của hắn nên trong khoảng thời gian trấn thủ, nàng vẫn luôn cẩn trọng, không dám lỗ mãng"
Tô Vũ lập tức hiểu rõ, quả thật Văn Vương rất tàn nhẫn.
Là chiến hữu của nhau, y không tiện trực tiếp xuống tay với Ngục Vương bởi dù sao Ngục Vương chỉ mới nói chứ chưa có hành động gì, nhưng y cố ý phái Ngục Vương đi trấn thủ, mệnh lệnh này không khác gì đang cho nàng cơ hội phạm tội và cũng cho mình cơ hội để ra tay.
Nhưng Ngục Vương cũng là người thông minh, nàng đã đoán được mục đích của y nên không động thủ.
Cuối cùng Văn Vương không thể không rời đi, Ngục cũng bị Nhân Hoàng gọi ra khỏi Địa Ngục môn.
Y làm vậy không phải là đang câu cá sao? Thật tàn nhẫn!
Đối xử với lão chiến hữu mà cũng không lưu tình chút nào, nhưng y không trực tiếp ra tay có lẽ cũng vì chút cảm tình cuối cùng ấy.
Tô Vũ đoán vậy, hắn nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng khẽ gật đâu: "Đúng là Văn Vương có tâm tư như vậy"
Hắn biết Tô Vũ sẽ hiểu: "Dù sao cũng đã cùng nhau chiến đấu mấy vạn năm. Từ sau khi nhất thống chư thiên đến sau này Hoàng Đình trấn áp thiên hạ, Ngục là chiến hữu, là đông bọn đã tranh đấu giành thiên hạ cùng chúng ta. Sau khi Văn Vương rời đi, ta liền triệu nàng trở về"
Tô Vũ nhíu mày: "Sau này Ngục gây ra không ít sát nghiệt"
"Ta có biết một chút về việc đó"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Năm xưa nàng không gây ra vấn đề gì lớn, chỉ là ở thời khắc cuối cùng, ta muốn mang vạn tộc đến thượng du còn nàng thì muốn muốn mọi người rút lui đến sau Địa Môn, ta không đồng ý, nàng không cam lòng, sau đó ta tự mình trấn áp nàng sau cửa. Ta không ngờ rằng nàng lại để lại hậu chiêu, cũng tại ta sơ sót, năm xưa không để ý đến đám lâu la đó"
Thực tế thì hắn không muốn nhiều lời, đám đuôi nhỏ của nàng không thể tính là vấn đề, theo lý thuyết thì Chu Thiên có thể giải quyết được, kết quả đối phương ngủ đông vô số năm, Đại Chu Vương chưa biết rõ về bọn họ thì đã bị Bách Chiến hại một phen.
Trước lúc đó, chi mạch Ngục Vương chưa bao giờ dám gây chuyện.
Tô Vũ cũng nghĩ đến điểm này: "Vậy ra nguyên nhân chính là Đại Chu Vương vô dụng đã tín nhiệm Bách Chiến nên mới bị hãm hại"
"Bách Chiến..."
Dù Nhân Hoàng chưa từng gặp hắn ta nhưng y vẫn lên tiếng thay: "Nếu Chu Thiên đã chọn người này thì chắc chắn hắn ta có năng lực. Nhưng ngươi nói hắn ta đã khai Nhân Môn, vậy có khả năng tâm tính hắn ta đã bị Nhân Môn ảnh hưởng"
Tô Vũ khẽ biến sắc: "Tam môn có thể ảnh hưởng đến chúng ta sao?"