Tô Vũ khẽ biến sắc: "Tam môn có thể ảnh hưởng đến chúng ta sao?"
"Đúng" Nhân Hoàng gật đầu: "Trong Địa Môn có cổ thú, vấn đề không quá nghiêm trọng, bọn chúng triệu hoán được hư ảnh cổ thú đã là cực hạn. Nhân Môn thần bí, ta cũng không biết nhiều về nó. Còn Thiên Môn..."
Y cười một tiếng: "Thiên Môn cũng có ảnh hưởng tới tu giả. Còn ngươi, tuy ngươi khai Thiên Môn nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến ngươi bởi ngươi vẫn chưa vận dụng được năng lực thật sự của nó, mà việc coi nó như Thần Khí xem đạo thực ra cũng không tôi"
Tô Vũ sửng sốt, vội hôi: "Ý bệ hạ là Thiên Môn của ta chỉ là bài trí thôi ư?
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Nhân Hoàng mỉm cười.
Ta vừa gặp ngươi thì đã nhìn ra rồi.
Y nói: "Vận dụng Thiên Môn một cách triệt để thì không phải chỉ như bây giờ. Tam môn có tác dụng chung là phong ấn. Trong tình huống bình thường, cường giả ngang nhau thì đều có thể bị phong ấn. Vậy Thiên Môn của ngươi có thể phong ấn một vị cường giả nhị đẳng không?"
Không thể!
Tô Vũ chưa từng thử nghiệm, tác dụng lớn nhất của Thiên Môn mà hắn từng dùng chỉ là xem đạo.
Nhân Hoàng lại nói: "Tác dụng thứ nhất của Thiên Môn là phong ấn, thứ hai là mượn lực, ngươi biết mượn không?"
Tô Vũ chớp mắt, ta không biết, mượn như thế nào?
"Chính là lợi dụng tồn tại trong Thiên Môn, ngươi có thể triệu hoán cường giả có lực lượng đại đạo tương đồng với ngươi trong Thiên Môn để mượn lực"
Tác dụng tương tự Thời Gian Sách.
Nhưng Tô Vũ nhanh chóng nhận ra một vấn đề: "Như vậy sẽ khiến lực lượng đối phương thẩm thấu ra ngoài, thậm chí là khống chế chính mình đúng không?"
"Đúng vậy, đây chính là nhược điểm của nó"
Nhân Hoàng gật đâu: "Vậy nên ngươi không biết cũng tốt"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Không đúng, còn một khả năng nữa. Nếu ta mượn lực quá nhiều, đối phương sẽ có thể thoát ra khỏi Thiên Môn thông qua ta, có lẽ là ở dạng hình chiếu ý chí?"
"Đúng"
Tô Vũ nhăn nhó: "Vậy chẳng phải đây là một thủ đoạn câu cá rất tốt ư? Trước kia ta lo lắng Thiên Môn sẽ bị mở ra, hiện tại không cần quan tâm nữa, thủ đoạn này sẽ rất hữu dụng. Không được, Nhân Hoàng bệ hạ, ngài phải dạy ta"
Tô Vũ nổi lên hứng thú: "Ta mượn lực đối phương, đối phương thông qua ta thẩm thấu vào vạn giới, hư ảnh hình chiếu thoát ra khỏi Thiên Môn, lực lượng phóng ra hoặc thậm chí bản tôn sẽ xuất hiện... Chà chà, nếu câu được mấy tên chủ nhân quy tắc nhị đẳng thì kiếm lời rồi. Câu được nhất đẳng thì chúng ta cũng có hy vọng giết chết kê đó"
Tô Vũ hưng phấn: "Chẳng lẽ Võ Hoàng cũng từng làm thế?"
Nhân Hoàng muốn nói lại thôi. Quả nhiên ngươi không phải người tốt.
Y nở nụ cười, không hề khuyên can, chỉ nói rằng: "Không chắc, nếu ngươi mượn lực được tồn tại đỉnh cấp, đối phương thoát ra ngoài thông qua ngươi thì rất nguy hiểm, thậm chí ngươi sẽ bị ý chí đối phương chiếm lấy thân thể. Đương nhiên hiện giờ không cần lo lắng quá mức, dù là cường giả thế nào, sau khi thẩm thấu thông qua hư ảnh Thiên Môn thì mạnh nhất chỉ tới nhị đẳng. Có thể đối phó được"
Y rất mạnh miệng nhưng y có thực lực, tuy rằng hiện tại bản thể đang trọng thương.
"Năm xưa không nên làm vậy, khi đó chúng ta không muốn Thiên Môn xuất hiện"
Đến giờ khắc này Tô Vũ mới biết Thiên Môn có rất nhiều tác dụng.
Nhân Hoàng tiếp tục nói: "Thiên Môn còn có tác dụng khác, thứ này phải do bản thân tự khai phá, kỳ thật ngươi không thể lợi dụng Thiên Môn triệt để cũng là chuyện tốt"
Tô Vũ hít sâu một hơi, gật đầu.
Có lẽ vậy.
Chẳng trách ta cảm thấy Thiên Môn chỉ biết xem đạo không bằng Nhân Môn và Địa Môn, hóa ra là do bản thân ta không hiểu, nhưng cũng không còn cách nào, trước đây có mỗi Võ Hoàng có Thiên Môn, dù lão biết dùng thì cũng sẽ không nói với Tô Vũ.
"Vậy nên Nhân Hoàng bệ hạ nghĩ là Bách Chiến đã bị Nhân Môn ảnh hưởng?"
"Đây là chuyện bình thường"
Nhân Hoàng không để ý lắm, Tô Vũ lại nói tiếp: "Hình như hắn đã bị kinh sợ bởi binh khí chứng đạo của Nhân Tổ"
Nhân Hoàng ngẫm nghĩ rồi đưa ra đáp án: "Vậy hắn đã bị ảnh hưởng hai lần. Khả năng do Nhân Môn ảnh hưởng lớn hơn. Có lẽ gia hỏa này đã bị ý chí Nhân Môn thẩm thấu ra ảnh hưởng tới, nhân vật như vậy.."
Nhân Hoàng chẳn chờ một chút nhưng vẫn nói: "Hơi rác rưởi, thôi, không cân để ý nhiều. Một chút ý chí ảnh hưởng mà cũng không thể chịu được, người như vậy chắc chắn không làm được đại sự. Người có thể làm đại sự chân chính sẽ không bị ảnh hưởng"
Y nhìn Tô Vũ.
Ngươi hiểu không? Người làm đại sự đều là loại như ta này.
Bách Chiến bị ảnh hưởng chứng tỏ hắn ta chỉ là rác rưởi.
Ta nói như vậy có khiến ngươi tự ti không?
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu: "Có đạo lý, bản thân Bách Chiến quả thật là rác rưởi.
Đừng nói là ý chí hư ảnh Nhân Môn, dù bản tôn tam môn đều ở đây thì lão tử cũng sẽ đập nát hết rồi gom chung lại cho Thông Thiên ăn, tất cả những kẻ không nghe lời và ta không muốn giết đều sẽ bị nhốt vào trong đó"
Tô Vũ lại nói: "Trên thực tế, ta cảm thấy tác dụng tam môn không lớn, phong ấn cũng không có ý nghĩa gì, nếu là ta thì sẽ xử lý toàn bộ địch nhân cho nhanh, phong ấn phiền toái như vậy để làm gì?"
Hắn nhìn Nhân Hoàng, nhe răng cười nói: "Bệ hạ cảm thấy ta nói có đúng hay không?"
Nhân Hoàng không còn lời gì để nói.
Có đạo lý, nhưng ánh mắt tiểu tử này nhìn ta không đúng lắm, như thể đang nói rằng nếu Nhân Hoàng không nghe lời thì ta cũng sẽ đập nát ngài.
Tên này quả nhiên không phải người tốt!
Nhân Hoàng bật cười, y đã nhìn ra Tô Vũ là một kẻ vô pháp vô thiên, nhưng có lẽ như vậy cũng tốt.
Tô Vũ cũng cười sang sảng.
Nhân Hoàng biết rất nhiều bí mật, nghe rất đã, giờ khắc này Tô Vũ đang chỉnh lý lại những điều còn chưa hiểu hết, rồi hắn lại quay về vấn đề chính: "Hiện tại Nhân Hoàng bệ hạ có suy nghĩ thế nào về vạn tộc?"
"Vạn tộc..."
Nhân Hoàng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta có kế hoạch, nhưng chưa chắc đã có thể thành công"
"Bệ hạ nói thử xem"
Tô Vũ tới đây không phải chỉ để làm người qua đường, hắn cũng muốn nghe ý tưởng của Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng mở miệng: "Phải mạo hiểm! Nếu không thì phải chờ đến khi trở về vạn giới, 3 cánh cửa đều mở ra, thiên địa đại loạn, khi đó vạn tộc hay chúng ta thì đều không có thời gian quan tâm đến đối phương. Nhưng khi đó chắc chắn sẽ là thời kỳ hỗn loạn nhất, nếu vạn tộc bị tam môn thu nạp thì chúng ta sẽ gặp phiền toái rất lớn"
Tô Vũ lắc đầu: "Không đợi"
Chờ đợi không phải lựa chọn thích hợp!
Nếu muốn chờ thì Tô Vũ hắn đã không mang người tới đây.
Nhân Hoàng mỉm cười, y cũng đoán được tôn tử này sẽ không cam nguyện làm người bình phàm chỉ biết chờ đợi.
"Thứ hai, mạo hiểm liều một lần"
Nhân Hoàng nhướng mày: "Kỳ thật vạn tộc rất nhát gan, không dám liều mạng. Nhưng nếu ta xảy ra chuyện, lá gan bọn họ sẽ lớn hơn. Vậy nên ta sẽ phải liều một lần, đánh cược sự liều lĩnh của vạn tộc. Vạn tộc nhát gan là chuyện vừa tốt vừa xấu, tốt là chúng ta có thể kiên trì nhiều năm, xấu là dù chúng ta đặt bẫy, dù là một cái bẫy bình thường thì bọn họ cũng sẽ không dám giãm"
Cũng có lúc nhát gan chính là ưu điểm.
Không phải là Nhân Hoàng chưa từng đặt bẫy nhưng người ta không để ý tới thì phải làm sao, dù sao mình cũng không thể cường công.