Ánh mắt Tô Vũ sáng lên: "Bệ hạ muốn dùng chuyện trọng thương để dụ vạn tộc cắn câu ư?"
"Đúng"
Nhân Hoàng cười nói: "Nhưng trong tình huống bình thường thì bọn họ sẽ không tin và không dám liều. Nhưng nhiều năm qua ta chưa từng ra tay, chỉ để lại hư ảnh trấn thủ, kỳ thật vạn tộc cũng hoài nghỉ ta đã xảy ra vấn đề. Nhưng bọn họ thiếu một cơ hội để động thủ với ta"
Tô Vũ hỏi: "Vậy bệ hạ sẽ làm thế nào để khiến bọn họ tiến vào bẫy, mà mục tiêu của cái bấy này là cái gì? Thiết trí như thế nào? Mục đích cuối cùng là gì? Các bước cụ thể ra sao... Bệ hạ có thể nói rõ được không?"
Nhân Hoàng trầm tư nhìn Tô Vũ, sau một hồi y cảnh báo: "Ngươi phải hiểu rằng vạn tộc không ngốc, nếu lúc này ta liều mạng thì bọn họ sẽ biết ta thật sự bị thương nặng, nếu cái bẫy không thành công, sau đó ngươi sẽ phải chịu áp lực vượt quá sức tưởng tượng"
"Còn mục tiêu thì đơn giản thôi, đánh chết vài người, suy yếu lực lượng vạn tộc, dùng cái giá nhỏ nhất để khiến thực lực hai bên cân bằng, suy yếu vạn tộc từng chút một, trước khi trở về vạn giới thì khiến vạn tộc suy yếu đến mức không thể làm gì chúng ta"
"Cụ thể thì sao?"
Nhân Hoàng mỉm cười: "Dụ địch thâm nhập, chia cắt tiêu diệt"
Dụ địch thâm nhập!
Tô Vũ trầm tư, sau một lúc lâu hắn mới lên tiếng: "Ta muốn mai phục nhưng không dễ, thời không trường hà quá rộng và trống trải, chẳng lẽ trốn ở dưới nước?"
Còn vấn đề dụ địch thâm nhập như thế nào, Tô Vũ vuốt cằm cười nói: "Nếu Nhân Hoàng bệ hạ thật sự muốn liều một lần thì có biện pháp rất đơn giản. Vạn tộc không tin rằng ngài trọng thương, vậy thì bệ hạ có thể làm bọn họ tin tưởng rằng ngài thật sự trọng thương, ví dụ như thân thể tàn phá trở về, vậy nên bệ hạ muốn liều mạng lần cuối cùng để tiêu diệt vài chí cường giả vạn tộc. Khi vạn tộc nhận được tin tức thì nhất định sẽ chia lực lượng làm hai, một đội tiêu diệt thân thể, một đội tiêu diệt biển ý chí của bệ hạ"
Kỳ thật muốn phân tách vạn tộc thì không khó, vấn đề là Nhân Hoàng có dám cược một lần hay không.
Thân thể và biển ý chí đang chia lìa, hiện giờ phải tỏ vẻ hai thứ sắp hợp nhất, y muốn liều chết đánh chết nhất đẳng đối phương, mọi người tin tưởng Nhân Hoàng có thực lực này, linh thân chia lìa đương nhiên dễ bị đánh chết hơn khi hợp nhất. Khi đó tự nhiên có thể chia cắt vạn tộc.
Nhân Hoàng nhẹ giọng nói: "Ta không sao cả, nhưng ngươi phải nghĩ thật kĩ. Nếu thất bại, tin tức ta trọng thương sẽ hoàn toàn bại lộ, hơn nữa các lão huynh đệ của ta chưa chắc đã nghe lời ngươi. Ngươi thì sao? Ngươi sẽ nghe lời bọn họ chắc? Nếu không thể, ngươi cảm thấy một đám đồ cổ sống vô số năm tháng sẽ nghe lệnh một người trẻ tuổi hơn 20 tuổi như ngươi ư? Chưa kể các ngươi còn chẳng hề trưởng thành cùng nhau.
Còn nữa, kết quả tệ nhất là ta sẽ hoàn toàn ngã xuống, như vậy chỉ sợ nhân tâm phe ta cũng tan rã, ngươi có thể cứu văn không?"
Nhân Hoàng thở dài: "Vậy nên dù có những lúc ta đã muốn liều nhưng ta lại sợ thất bại, ta không thể chết được"
Y không thể chết.
Y mà chết, đám Nhân Vương Thượng Cổ chắc chắn sẽ loạn.
Dù là Minh Vương thì hiện tại cũng khó có thể trấn áp đám kiêu binh hãn tướng kia.
Nếu Văn Vương ở đây thì có khả năng, nhưng Minh Vương kém hơn một chút, Nhân Hoàng cũng hết cách.
Còn Tô Vũ thì quá trẻ tuổi, quá yếu, khuyết thiếu uy vọng.
Tô Vũ là hạng người to gan lớn mật, Nhân Hoàng vừa mở lời hắn liền nói tiếp, hiển nhiên gia hỏa này cũng muốn làm vậy chứ không hề muốn áp dụng chiến thuật trì hoãn.
Hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Tô Vũ đồng tình: "Cũng đúng, quả thật muốn liều cũng không dễ"
Thắng thì không sao, thua thì sẽ rất phiền toái.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt mà đã bắt đầu bàn kế hoạch lớn, Tô Vũ là người dứt khoát, hắn không muốn kéo dài, trầm tư một hồi hắn lại nói: "Tin tức chúng ta đến đây có thể giấu được một thời gian nhưng có lẽ sẽ không lâu. Lúc đối phương còn chưa biết thì có cơ hội, nếu không cơ hội sẽ ngày càng ít đi. Bệ hạ cảm thấy còn có biện pháp nào khác có thể dụ dỗ vạn tộc chia quân thâm nhập không?"
"Khó"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Chủ yếu là đã bị chúng ta lừa sợ rồi. Cường giả vạn tộc thế hệ này bị chúng ta lừa quá nhiều, thành ra có cả kinh nghiệm rồi"
Tô Vũ bỗng nhiên không biết đáp lại thế nào, hắn cười gượng.
Thật ra hắn biết một chút về Văn Vương và Nhân Hoàng, nhóm người này năm xưa cũng không phải là người tốt, bọn họ lừa cường giả vạn tộc không ít lần, bị lừa nhiều nên vạn tộc đã đúc thành cả kho kinh nghiệm.
Tóm lại, trừ khi nhìn thấy cơ hội tất thắng, nếu không thì vạn tộc sẽ không ra tay.
Đây cũng là nguyên nhân hai phe giằng co nhiều năm, vạn tộc cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Nhân Hoàng mỉm cười, không quá để ý. Vạn tộc sợ bọn họ là chuyện tốt, đây là công tích. Hiện tại Tô Vũ đến đây, y muốn lợi dụng chuyện này một chút nhưng tiếc là có về không có quá nhiều cơ hội.
Y thở dài: "Đáng tiếc là ngươi không phải nhất đẳng hoặc mạnh hơn một chút, không thì ta không ngại liều một lần"
Tô Vũ vuốt cằm.
Cũng đúng, ta vẫn còn hơi yếu, dù đã tới nhị đẳng thì vẫn còn chưa đủ.
"Mượn lực Thiên Môn thì sao?"
Tô Vũ hỏi: "Có thể mượn lực để đến nhất đẳng không?"
"Khó"
Tô Vũ nhướng mày: "Bệ hạ, ngài cần dùng Tinh Vũ Ấn không? Cho ta mượn để dung nhập vào thiên địa đi. Mà bệ hạ đã sắp chết rồi, hay là dứt khoát dung nhập vào thiên địa của ta đi, như vậy thì vẫn còn hy vọng sống thêm lần nữa, không chừng như vậy ta cũng sẽ nhanh chóng đột phá đến nhất đẳng"
Nhân Hoàng ngơ ngác nhìn hắn.
Này, đây là lần đầu tiên hai ta gặp mặt, ngươi làm vậy hình như không thích hợp đâu.
Lúc trước ngươi chiếm đạo tràng của ta, mượn thiên địa của ta, giờ còn muốn lợi dụng toàn bộ của ta ư?
Ngươi quyết tâm muốn xử lý ta đấy à?
Nhân Hoàng cười gượng, nói: "Nếu ngươi có chiến tích vĩ đại thì ta không ngại làm vậy, nhưng hiện tại thì chưa được. Nói thật ra là khi nào ngươi còn chưa cho ta thấy ngươi đủ năng lực trấn áp vạn tộc và tam môn thì ta sẽ không yên tâm giao đám lão huynh đệ cho ngươi"
Tô Vũ cười xán lạn: "Ta chỉ đùa một chút thôi, nếu bệ hạ làm thế thật thì ta sẽ đau đầu lắm. Huống chỉ thiên địa của ngài vẫn ở đó, nếu ngài từ bỏ thì sẽ rất đáng tiếc. Hơn nữa nếu chỉ trông cậy vào một mình ta thì ta cũng không chắc rằng mình có thể làm được.
Nếu bệ hạ có thể khôi phục thì tránh nhiệm của ta sẽ nhẹ nhàng hơn, hiện tại mà hại chết bệ hạ thì áp lực của ta sẽ lớn lắm. Ngài có thể chết nhưng không phải là hiện tại"
Ngươi không biết cách nói tiếng người sao?
Sao lại nói là ta có thể chết?
Nhân Hoàng buồn cười hỏi: "Ngươi không sợ ta à?"
Tô Vũ nói chuyện quá thẳng thắn.
"Sợ cái gì? Sợ bệ hạ đối phó ta sao? Hay sợ bệ hạ cảm thấy ta đang đoạt quyền?"
Tô Vũ cảm khái: "Nói thật là ta không muốn làm lão đại nhưng không còn cách nào khác, trách nhiệm này quá mỏi mệt. Thật ra ta còn không muốn tới cứu bệ hạ nhưng thuộc hạ của ta không đồng ý, bản thân ta cũng cảm thấy mình nên ra tay. Nếu bệ hạ kiêng kị ta, muốn hại ta thì... Ha hả, ta sẽ lập tức trở về"
Tô Vũ nhún vai: "Ta không sợ bệ hạ đối phó ta, ngài muốn đối phó ta nhưng chắc vẫn muốn tiếp nhận nhóm thuộc hạ của ta, nhưng nếu ta xảy ra chuyện, những người này sẽ không cam chịu, bệ hạ cũng không được lợi lộc gì. Nhân Hoàng bệ hạ mà lại làm chuyện không sáng suốt như vậy thì ngài quá ngu xuẩn"
"Ha ha ha, có đạo lý"
Nhân Hoàng gật đầu: "Còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ rất rõ ràng. Có điều ngươi đã tới đây thì vẫn cần phải thể hiện mình một chút"