Nhân Hoàng trầm ngâm một hỏi rồi nói: "Nếu ta giao cho ngươi 30 vị địch nhân là chủ nhân quy tắc, trong đó có lẽ có cả tồn tại nhất đẳng thì ngươi có thể giải quyết bọn họ không? Nếu không giết được 20 - 30 cường giả chủ nhân quy tắc thì việc bại lộ tình huống của ta không có lời"
Nhân Hoàng lộ vẻ ngưng trọng: "125 vị mất đi 20 vị, không, phải là có hơn 20 người ngã xuống thì mới có thể giúp chúng ta duy trì củng cố thế cục. Nếu ta để 30 cường giả đến chỗ ngươi thì ngươi có thể giải quyết không? Nếu không giải quyết được thì không cần bàn về kế hoạch này nữa"
Hiện tại y còn đang đảm nhiệm chức trách mê hoặc vạn tộc.
30 địch nhân, trong đó có cả tồn tại nhất đẳng.
Tô Vũ nhăn nhó: "Bệ hạ coi trọng ta quá"
Quá nhiều, nếu 10 vị có cả nhất đẳng thì hắn có thể giải quyết.
30 vị...
Số lượng như vậy gần bằng số người phe Tô Vũ, vấn đề là còn chưa biết sẽ có bao nhiêu nhất đẳng và nhị đẳng, nếu không thuận lợi, phe Tô Vũ không địch lại nổi, toàn quân bị diệt trong lần đầu tiên xuất chiến thì... Xong đời.
Phe Nhân Hoàng có 52 vị cường giả, dù vạn tộc chia ra 30 người thì vẫn còn 95 vị cường giả, phe Nhân Hoàng vẫn phải chịu áp lực rất lớn.
Tô Vũ hỏi thẳng: "Bệ hạ thật sự muốn liều một lần ư?"
"Đương nhiên"
Nhân Hoàng nói rất nhẹ nhàng: "Nói thật, nếu không phải vì bất đắc dĩ thì ai muốn giằng co nhiều năm với vạn tộc? Nếu ta có thực lực thì đã ra tay từ lâu rồi. Tiếc là thực lực bản thân không đủ, nhưng ta vẫn còn chí tiến thủ. Những năm gần đây, ta vẫn luôn nghĩ cách giải quyết vạn tộc, sớm ngày trở về, sau đó quay lại giải quyết vấn đề tam môn. Đáng tiếc là không có cơ hội"
Hiện tại y thật sự không có thời gian quan tâm đến vấn đề tam môn.
Trời không độ ta.
Nếu không, chỉ cần cho ta thời gian thì không phải là không có hy vọng giải quyết hậu hoạn tam môn.
Nay Nhân Hoàng gặp Tô Vũ, thấy chí tiến thủ của hắn thì nhớ tới chính mình lúc trẻ, khi ấy Nhân Hoàng cũng thế này, nhưng hiện giờ chẳng thể trở về quá khứ được nữa.
"30 vị.."
Tô Vũ cân nhắc, sau một lúc lâu mới nói: "Bệ hạ cảm thấy một vị chủ nhân quy tắc nhất đẳng có thể đối phó với mấy vị nhị đẳng?"
"3 5 người cũng không là vấn đề"
Nhân Hoàng giải thích: "Những kẻ kia không tính là quá mạnh trong cảnh giới nhất đẳng, ngươi, Võ Hoàng và cả Chiến Vương liên hợp, 3 đánh 1 thì có hy vọng đối phó"
Nhưng phải có cả Chiến Vương thì mới làm được vì phe Tô Vũ không đủ thực lực để đấu với một vị nhất đẳng, những người khác chênh lệch rất lớn.
Tô Vũ thử hỏi: "Bệ hạ nguyện ý cho ta mượn Chiến Vương?"
"Đúng"
Nhân Hoàng cười nói: "Nhất đẳng phải ở lại, một vị nhị đẳng đi thì không sao, nhiều hơn thì cũng không được"
Tô Vũ tiếp tục tính toán, nguy hiểm vẫn quá lớn.
Nhưng không muốn mạo hiểm thì chỉ có thể tiếp tục chờ.
Chờ ở đây thì quỷ mới biết phải đợi đến khi nào, vạn giới có thể xảy ra biến cố hay không.
"Bệ hạ có biện pháp tiết lộ tin tức cho vạn tộc mà không khiến vạn tộc hoài nghi không?
Đây cũng là một nan đề.
Nghe câu hỏi này, ánh mắt Nhân Hoàng lóe lên: "Đương nhiên là có, ta quá hiểu về vạn tộc. Nếu ngươi cảm thấy ngươi có thể giải quyết được phiền toái thì ta có thể giải quyết những vấn đề khác, đừng nghĩ là chúng ta ở mãi đây mà không làm gì cả"
Tô Vũ gật đầu. Đúng thế, có đôi khi Nhân Hoàng rất đáng tin cậy.
Nhân Hoàng trầm giọng: "Nhưng ngươi thật sự muốn làm vậy ư? Hại chết ta thì ngươi cũng chẳng được lợi gì đâu"
Vì sao ta cứ cảm thấy ngươi rất muốn hại ta vậy?
Có phải ta đang mạo hiểm hay không?
Lần đầu tiên gặp mặt, ta còn chưa khảo sát gì cả, nếu tin tưởng tên nhóc này mà khiến ta chết thì đây không phải là vấn đề của một mình ta.
Tô Vũ cười hàm hậu: "Bệ hạ, chúng ta phải cầu phú quý trong hung hiểm, đã đi tới bước này rồi thì có thể chờ tiếp ư? Ta tới đây không phải để ăn không ngồi rồi, nếu chỉ đánh Chiến Vương một trận là xong thì còn gì thú vị nữa?"
Chiến Vương bị đánh à?
"Có ghi hình không?"
"ca Nhân Hoàng đột ngột hỏi một câu khiến Tô Vũ sửng sốt một chút, có điều rất nhanh hắn cười nhe răng ném ra một phần bản dập, Nhân Hoàng cảm thấy mỹ mãn cất đi, "Không tôi, ta xem trọng ngươi đấy, rất có tiền đỏ"
Chỉ vì việc này mà xem trọng ta? Có phải quá qua loa hay không?
Tô Vũ rất muốn nói vậy.
Nhân Hoàng cười sảng khoái: "Từ việc nhỏ thấy việc lớn. Thật ra không phải là ta không biết gì về ngươi, có một số việc cần tìm hiểu sâu hơn nhưng như vậy sẽ rất tốn thời gian. Mà hiện tại cái chúng ta thiếu chính là thời gian"
Nhân Hoàng trở nên nghiêm túc: "Tô Vũ, nói nhiều lời khách sáo cũng chẳng để làm gì.
Nếu ngươi có thể giải quyết cường giả ta thả ra thì có thể tiến hành kế hoạch, nhưng có thể thành công hay không thì phải xem ý trời"
Tô Vũ nhướng mày, hắn nói: "Ta sẽ toàn lực ứng phó thử xem, không được thì đành chịu"
Nhân Hoàng và hắn nhìn nhau, ánh mắt lộ thần mang.
Vậy thử xem!
Nhân Hoàng cười, Tô Vũ cũng cười.
Hai người bỗng nhiên đều cười ra tiếng. Phía sau, Chiến Vương và Minh Vương không khỏi nhìn về phía này. Hai người nói chuyện có vẻ rất vui sướng, không tệ chút nào.
Giờ phút này Tô Vũ và Nhân Hoàng đã thống nhất ý kiến.
Chiến thôi, sợ cái gì?
Nhân Hoàng không phải người qua loa, bản thân y biết có lẽ đây là lựa chọn duy nhất.
Nhân lúc Tô Vũ còn dám chiến thì phải mau chóng tiến hành. Chỉ sợ tên nhóc này thấy tình huống không ổn thì lập tức chạy trốn, vậy thì thế cục sẽ rất nguy hiểm.
Phải đề phòng tình huống này mới được.
Phải tìm biện pháp hạn chế Tô Vũ, không thì Nhân Hoàng lo rằng tên nhóc có vẻ khó chọc này có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhân Hoàng bỗng nhiên cười nói: "Đúng rồi, lần trước ngươi mượn lực lượng thiên địa của ta. Nếu ta chết, trước khi chết ta dung nhập thiên địa của ta vào thiên địa của ngươi được không?"
Tô Vũ ngẩn ra: "Bệ hạ có thể điều khiển từ xa ư?"
"Nếu sắp chết thì trả cái giá lớn thế nào cũng không sao cả. Dù sao ta cũng có đủ thực lực, khi đó có lẽ đại đạo trong thiên địa của ta sẽ trở thành đại đạo chủ lưu trong thiên địa của ngươi, cũng coi như ngươi kế thừa di chí của ta"
Khóe miệng Tô Vũ run rẩy.
Nói đơn giản thì là khi Nhân Hoàng chết, y sẽ dung trách nhiệm đại đạo vào thiên địa của Tô Vũ. Trách nhiệm đại đạo của y rất mạnh, chiếm cứ chủ thể thiên địa Tô Vũ, khi ấy kết cấu chủ thể thiên địa sẽ thay đổi, sau đó... Tô Vũ sẽ biến thành Nhân Hoàng thứ hai.
Hắn nhìn về phía Nhân Hoàng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Bệ hạ, không cần thiết phải vậy đâu, đúng không?"
"Cần chứ. Nếu ta chết, mọi người không phục ngươi. Thiên địa của ta dung nhập, thực lực ngươi trở nên cường đại, còn kế thừa đại đạo của ta, đám lão huynh đệ của ta cũng sẽ phục ngươi. Như vậy là tốt nhất, đúng không?"
Cút mẹ nhà ngài đi!
Tô Vũ thầm mắng, ngài muốn hại ta thì có.
Ngài sợ ta hại ngài chứ gì, đúng không? Vậy nên mới cảnh cáo ta trước, ngài mà chết thì Tô Vũ ta cũng xui xẻo như ngài, phải kế thừa cái gọi là trách nhiệm đại đạo. Vậy chẳng phải là ta sẽ thành bảo mẫu ư?
Nhân Hoàng thấy Tô Vũ đã hiểu, y cười lớn.
Ta tặng cơ duyên cho ngươi, không hề uy hiếp ngươi, nhóc con, ngươi nghĩ cho kĩ vào.
Trong lúc nhất thời, hai người lại nhìn nhau mà cười, nhưng lúc này nụ cười có vẻ hơi dối trá.