Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3481 - Chương 3481: Vội Vàng Bỏ Chạy.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3481: Vội Vàng Bỏ Chạy.
 

Kế hoạch cơ bản đã bàn xong, chỉ tiết cụ thể thì chưa hoàn thiện, việc này cần thêm chút thời gian.

Lần đầu hai người gặp mặt nhưng kết quả vượt quá sự mong đợi.

Cả hai đều vừa lòng.

Tô Vũ và Nhân Hoàng đều định bàn tiếp sau, có rất nhiều vấn đề cần chuẩn bị.

Hai người đang định trở về, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Đại Minh Vương kinh hỉ hô:

"Lão tổ tông, tổ nãi nãi vẫn còn sống ư? Lão tổ tông, ngài không biết đâu, năm nào ngày lễ ngày tết nhà ta cũng đều tế bái tổ tiên, trong đó có cả lão tổ tông. Lão tổ tông, nếu biết ngài còn sống thì ta đã sửa tên thành Tiểu Minh Vương, năm xưa ta không biết lão tổ tông còn sống, không thì đã không đám nhận là Đại Minh Vương, thế này là phạm)

húy:

Bên kia cuộc trò chuyện rất náo nhiệt. Nguyên nhân chủ yếu là vì Đại Minh Vương.

So với Hạ Long Võ lạnh mặt không khách khí với Chiến Vương thì Đại Minh Vương lại quá mức nhiệt tình với Minh Vương.

Ánh mắt Tô Vũ sáng lên, Nhân Hoàng cười như không cười.

Giỏi lắm, Chu gia giáo dục rất tốt.

Lúc này, Đại Minh Vương lại vui mừng lên tiếng: "Lão tổ tông, Chu gia chúng ta truyền thừa tới hiện tại, con cháu đây đàn lại còn đến cảnh giới Hợp Đạo, đáng tiếc là tài nguyên thiếu thốn, không thì chúng đều có thể trở thành chủ nhân quy tắc, có thể đến thăm lão tổ tông lần này rồi"

Minh Vương ngây người.

Chúng ta cách nhau bao nhiêu thế hệ?

Có cần thân thiết như vậy không?

"Nghe nói lão tổ tông quản lý sự vụ hậu cần nơi đây. Có lẽ lão tổ tông không biết, tôn tử của tôn tử của tôn tử của ngài là ta đây cũng lập nghiệp bằng công tác hậu cần. Ta thấy hình như lão tổ tông hơi vất vả, ngài cần giúp đỡ gì không? Ta sẽ hỗ trợ ngài. Nhà họ Chu chúng ta đều rất giỏi trong lĩnh vực này, hậu cần của Vũ Hoàng bệ hạ đều do ta quản, ta đã quen với nghiệp vụ này rồi"

Nhân Hoàng cười nhìn Tô Vũ, ánh mắt ý vị thâm trường, ngươi muốn làm gì?

Vừa đến đây mà đã muốn quản việc hậu cần của ta rồi à?

Tuy rằng đều là chí cường giả, là chủ nhân quy tắc, nhưng chiến đấu đến bây giờ thì tài nguyên để tu luyện, khôi phục, chữa thương cũng trở nên khan hiếm. Đương nhiên mọi người vẫn còn giữ lại vài đô tốt.

Một ít binh khí cao đẳng, thi thể cường giả, cảm ngộ đại đạo, thậm chí là tước đoạt quy tắc chi đạo của đối phương.

Đa số những bảo vật đó hiện giờ đều thuộc vật tư công cộng, những thứ này đều do Minh Vương quản lý.

Đại Minh Vương hiểu rằng bọn họ đã chiến đấu nhiều năm, không có bổ sung, vậy những bảo vật ấy đều cần quản lý tập trung, đây cũng là yếu tố cần thiết của chiến tranh quân sự.

Vậy nên Minh Vương chắc chắn đang giữ rất nhiều bảo vật.

Chiến đấu nhiều năm, không ít cường giả vạn tộc đã chết, chẳng lẽ không có thi thể ư?

Binh khí đâu?

Đại đạo thì sao?

Tỉnh huyết nữa?

Chắc chắn là có.

Vậy nên lúc này Đại Minh Vương nhận tổ tông cực kỳ nhiệt tình, ông khinh bỉ tên lỗ mãng như Hạ Long Võ. Nhìn Chiến Vương xem, rõ ràng là loại dễ lừa, vậy mà Hạ Long Võ lại động đao với lão tổ tông nhà y, việc này không tốt chút nào.

Hiện tại y vẫn cứng như khúc gỗ ấy, quả nhiên người Hạ gia không đủ thông minh, Chu gia ta vẫn lợi hại hơn.

Giờ khắc này, Minh Vương cũng khiếp sợ vì sự nhiệt tình của ông, nhất thời không biết nói gì. Ta phải làm sao bây giờ?

Nên đáp lời hay không?

Vị tôn tử của tôn tử của tôn tử này của ta muốn làm trợ thủ quản hậu cần cho ta, nếu nói thêm nữa chắc sẽ thành ta có thể về hưu, để sự vụ cho hậu duệ cách vô số đời này lo hết.

"Không cần, ta tự làm được"

"Không được. Nếu người ngoài biết thì sẽ trách con cháu chúng ta không hiếu thuận.

Lão tổ nãi nãi vẫn còn sống, lão tổ tông, khi nào có thời gian ngài đưa ta đi thăm tổ nãi nãi, ta sẽ dập đầu bái lễ, Chu gia ta là thi thư thế gia, không thể không có lễ nghi"

Đại Minh Vương vừa khách khí vừa hiếu thuận, ông còn đòi đi bái kiến lão tổ nãi nãi khiến Minh Vương câm nín.

Chiến Vương bỗng nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, hậu đại Hạ gia ta tuy không biết ăn nói nhưng so với Chu gia thì tốt hơn nhiều, nam nhi Hạ gia ta phải như thế mới đúng.

May mà Hạ Hầu Gia không ở đây, nếu không chắc Chiến Vương sẽ không thể vui nổi như vậy.

Hạ Long Võ cứng đờ mặt, im lặng đứng một bên.

Y không thích Chu gia mặt dày không biết xấu hổ, nhưng cũng có chút hâm mộ. Bởi vì lúc này Minh Vương bị sự nhiệt tình của Đại Minh Vương ép đến không có biện pháp nào khác, cuối cùng ông ấy phải đưa ra một cái lễ gặp mặt, dù sao Đại Minh Vương cũng là chủ nhân quy tắc, nếu đưa ra thứ đồ quá kém thì sẽ mất mặt, vậy nên Minh Vương đưa ra một cái trận bàn. Nó vừa xuất hiện liền lóe lên quang mang lập lòe, trường hà hơi chấn động, hiển nhiên đây là thứ tốt.

Tô Vũ vui về đứng nhìn.

Nhân Hoàng cũng vui mừng: "Đây là trận bàn Minh Vương dùng nhiều năm, có hiệu quả củng cố. Củng cố trường hà, củng cố thiên địa, củng cố Tinh Thần Hải. Trước đây hắn đã dùng chính trận pháp này để nâng Tinh Thần Hải lên. Thậm chí nó có thể củng cố biển ý chí. Không ngờ hôm nay hắn lại tặng thứ này đi. Bình thường gia hỏa này giữ của rất chắc, vậy mà giờ lại đưa ra, xem ra huyết mạch truyền thừa cũng có cái lợi"

Y hơi buồn cười, lần đầu tiên y thấy Minh Vương chật vật muốn bỏ trốn như vậy.

Chuyện này không phải cứ có trí tuệ là có thể giải quyết.

Người ta vừa hiếu thuận, vừa nhiệt tình gọi lão tổ tông, lại còn muốn hỗ trợ, hơn nữa còn là hậu duệ của ngươi, vậy ngươi có thể làm gì?

Mắng hắn, đánh hắn ư?

Không được!

Biết rõ là đối phương muốn đòi quà nhưng ngươi không thể không bỏ ra.

Tô Vũ tươi cười xán lạn: "Đại Minh Vương quá hiếu thuận, đành chịu thôi"

Dứt lời, Tô Vũ đi đến gần, đoạn nói: "Đại Minh Vương, đừng bám lấy Minh Vương như vậy. Ngươi xem Long Võ tướng quân kìa, y quy củ biết bao nhiêu. Người thành thật thiệt vậy đấy, Long Võ tướng quân có dám bám lấy Chiến Vương nói rằng "lão tổ tông, thanh đao của ngươi lợi hại lắm, cho ta đï đâu, Long Võ lúc nào cũng chịu thiệt"

Chiến Vương nhăn nhó.

Đừng, ta chạy đây.

Ta không thể tặng thanh đao này đi được.

Huống chỉ cái tên tử tôn bất hiếu kia còn từng đánh ta, sao ta có thể tặng y?

Tô Vũ không để ý lắm: "Tất cả ngừng lại đi. Các vị lão tổ tông ở đây đều không cố ý vứt bỏ mọi người, bọn họ còn bận chiến đấu ở tiền tuyến. Tuy rằng ở hậu phương mọi người sống hơi khổ một chút nhưng dù mỏ côi cha từ nhỏ, mẹ không thương, chẳng ai yêu, hoang dã lớn lên thì không phải vẫn sống đến ngày hôm nay sao? Đã chịu đựng được mười vạn năm rồi, hiện tại lại muốn kể khổ ư?"

Tô Vũ thở dài rồi lại cười nói: "Nếu rảnh thì đi bái kiến các vị tổ tông đi, đừng nhắc đến chuyện năm xưa nữa. Vạn tộc vây giết chúng ta, đầu Nhân tộc chúng ta chất cao như núi thì cũng đã qua rồi... Có nỗi khổ gì cũng cũng tự mình chịu đựng. Đã bao nhiêu tuổi rồi, có phải là trẻ con nữa đâu mà đòi trông cậy vào các lão tổ tông?"

"Long Võ tướng quân, ngươi đừng học Đại Minh Vương, khi ngươi còn nhỏ phụ thân đã chết trận, tuổi còn trẻ mà đã bị vạn tộc vây giết, thời điểm chứng đạo Vĩnh Hằng và Nhật Nguyệt cảnh, vạn tộc phái 70 - 80 Vĩnh Hằng đến giết ngươi. Đây là chiến công cũng là huân chương, hơn nữa ngươi bị đuổi giết như vậy không phải bởi vì Chiến Vương"

Chiến Vương biến sắc, lúng túng nói: "Không đến mức đó chứ? Một Nhật Nguyệt mà bị nhiều người đuổi giết như vậy ư?"

Sao lại thê thảm như vậy?

Các ngươi đang giả vờ đáng thương đúng không?

Hạ Long Võ bình tĩnh, thấy Chiến Vương nhìn mình, khóe miệng y cứng đờ nhếch lên một chút: "Không, bệ hạ khoa trương thôi. Chắc chỉ có 40 - 50 Vĩnh Hằng, hơn nữa không phải chỉ đuổi giết mình ta, ngày đó bệ hạ chỉ là Sơn Hải, nếu không phải được bệ hạ cứu viện thì ta đã chết rồi, khi ấy bệ hạ còn gian nan hơn ta"

Chiến Vương cứng đờ, các ngươi thật sự bị đuổi giết ư?

Nhân Hoàng cũng kinh ngạc nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ cười lớn: "Ta gian nan gì chứ, đã thành thói quen rồi. Năm đó ở Đại Hạ phủ ta giết chóc tứ phương, khi ta chỉ là Dưỡng Tính mà đã dám giết Nhật Nguyệt, huống chỉ là tới Sơn Hải. Thôi, nhắc đến chuyện cũ làm gì"

Chiến Vương ngượng ngùng. Ta... có nên đưa ra cái gì đó hay không?

Nhưng ta không có gì cả, ta nghèo lắm.

Sau khi suy xét, Chiến Vương cười gượng ho nhẹ một tiếng: "Bảo vật chỉ là vật ngoài thân. Ta thấy đao đạo của ngươi không yếu, hay là... Ta tặng ngươi cảm ngộ đao đạo của ta, ngươi... Ngươi xem nhiều một chút.."

Ông xấu hổ, vội vàng khắc ghi lại một phần cảm ngộ đao đạo của mình rồi đưa cho Hạ Long Võ.

Hạ Long Võ nổi lên hứng thú, y không cự tuyệt, y cũng có chút xấu hổ, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói: "Đa tạ... Lão tổ tông"

Y cảm thấy rất ngượng miệng.

Chiến Vương xấu hổ, Hạ Long Võ xấu hổ, Minh Vương xấu hổ, Đại Minh Vương cười thoải mái thân thiết lôi kéo tay Minh Vương như một đứa trẻ. Giờ phút này Minh Vương không biết nên để tay chân như thế nào, ông bắn ánh mắt cầu cứu về phía Nhân Hoàng.

Bệ hạ, cứu ta!

Chúng ta trở về đi!

Tôn tử của tôn tử mấy trăm tuổi mà còn lôi kéo ta, ta xấu hổ quá.

Nhân Hoàng cũng bị chọc cười, y ho nhẹ một tiếng: "Tô Vũ, vậy các ngươi ở lại đây một thời gian, chúng ta không thể rời đi lâu, Chiến Vương cũng vậy. Tinh Nguyệt ở lại tâm sự cùng mọi người, chúng ta sẽ bàn kĩ sau"

Tô Vũ đáp: "Nhân Hoàng bệ hạ đi thong thả, việc này sẽ thương thảo sau"

"Xin cáo từ"

Rất nhiều người nhìn về phía Nhân Hoàng khiến y cảm thấy hơi quái dị, tuy không biết vì sao nhưng y cảm thấy cứ nên trở về thì hơn.

Ba người không đợi những người khác nói gì đã nhanh chóng rời đi, bộ dáng hơi chật vật.

Lúc trước Chiến Vương bị đánh nhưng không đến mức chật vật như vậy, giờ khắc này ông quá mức xấu hổ và quyết định trốn chạy.

Minh Vương vẫn luôn bình tĩnh mà hôm nay cũng hận không thể lập tức chạy thoát.

Bình Luận (0)
Comment