Thấy Tinh Nguyệt đã đi xa, lúc này Tô Vũ mới lắc đầu.
Ta chỉ nói vậy thôi mà ngươi tin thật à?
Tô Vũ mang Võ Hoàng tiến về hạ du, vừa đi Tô Vũ vừa biến đổi khuôn mặt, khuôn mặt hắn trở nên hư ảo. Hắn không hồi bộ dáng Văn Vương ra sao, không cần thiết.
Cường giả chỉ xem khí chất.
Tô Vũ phẩy tay, một cây bút rơi vào trong tay hắn, đó là lực lượng Bút đạo, dù hắn từ bỏ Bút đạo nhưng hiện tại lực lượng Bút đạo do người một nhà khống chế, trong thiên địa của hắn cũng có, hắn vẫn có thể vận dụng một phần lực lượng Bút đạo.
Cây bút như trường thương bị hắn thoải mái nắm trong tay.
Lúc này, Võ Hoàng không tình nguyện nhưng vẫn thay đổi bộ dáng, kim giáp biến mất, thân trên lõa lồ, trên ngực còn mọc ra một đám lông...
Vẻ ngoài Võ Hoàng cũng thay đổi, nhưng khí chất không thay đổi nhiều, chỉ trông có vẻ hung hãn hơn một chút.
Hai người bọn họ giả trang Văn Vương và Võ Vương thật sự rất giống.
Trong tay Võ Hoàng xuất hiện một thanh trường thương, lão nhe răng lạnh lùng hung hăng nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ quay đầu nhìn lão, Võ Hoàng nhe răng: "Tên khốn Thái Sơn kia suốt ngày cứ như vậy, lúc nào cũng tỏ về hung hăng"
Tô Vũ mỉm cười.
Thật ư? Thế nào cũng được.
Võ Hoàng rất quen thuộc với Võ Vương. Lão thù ông ta vô số năm tháng, hơn nữa hai người rất tương tự nhau, ngụy trang không có vấn đề gì, khí tức lão là nhị đẳng, năm xưa Võ Vương cũng vậy, hiện tại chắc chắn ông đã mạnh hơn. Còn Võ Hoàng chỉ mới vừa vào nhị đẳng, còn hơi yếu.
Tô Vũ mở miệng: "Không cần cố ý bại lộ khí tức, giả vờ trọng thương hấp hối, khí tức chỉ còn nhị đẳng, chúng ta vừa mới thoát ra từ Thiên Môn, đã hiểu chưa? Trên người thêm chút máu đi"
Dưới sự chỉ điểm của Tô Vũ, trên người Võ Hoàng xuất hiện rất nhiều vết thương đẫm máu, khí tức suy yếu.
Tô Vũ thì không có gì thay đổi.
Loại người như Văn Vương dù có trọng thương thì cũng sẽ không lộ ra vẻ mệt mỏi, áo bào trắng sẽ vẫn trắng như tuyết, 100% là vậy, y sẽ không cho người ngoài cơ hội chê cười.
Đây là thể diện của người đọc sách.
Hiện giờ có thể nói rằng Tô Vũ đã chuẩn bị xong. Sắp tới chỉ có thể trông chờ vào vận khí.
Nếu một vị nhất đẳng tới đây thì Tô Vũ tự tin phe mình có thể giải quyết.
Hắn mượn lực Quy và ở trong thiên địa thì miễn cưỡng có chiến lực nhất đẳng, một mình hắn có thể đối phó một vị nhất đẳng, dù không thể giết địch nhưng cũng có thể chống đỡ.
Võ Hoàng và Chiến Vương có thể ngăn cần vài vị nhị đẳng, thực lực Chiến Vương cũng rất mạnh.
Những người khác tiến vào thiên địa thì cũng có không ít tam đẳng.
Chỉ sợ không phải chỉ có một vị nhất đẳng...
Vấn đề này phụ thuộc vào Nhân Hoàng, phải xem phe Nhân Hoàng có ngăn cản được các cường giả nhất đẳng hay không?
Tô Vũ nhìn về phía trước.
Nhân Hoàng, ngài đã chuẩn bị xong chưa?
Đại lục Nhân tộc.
Hư ảnh Nhân Hoàng cũng đang nhìn về phía hạ du. Giờ phút này, phía sau hắn có một đám cường giả, tất cả đều lộ vẻ ngưng trọng.
Nhân Hoàng triệu tập mọi người, ngay cả cường giả tuần tra cũng bị gọi về, chẳng lẽ thật sự sắp khai chiến ư?
Nhân Hoàng bình tĩnh lên tiếng: "Chuẩn bị khai chiến"
Sắc mặt mọi người cứng đờ, không ai mở miệng, chờ đợi Nhân Hoàng nói tiếp.
Nhân Hoàng tiếp tục nói: "Tinh Nguyệt đã đi rồi, mọi người biết không?"
Có người gật đầu.
"Nàng bị thương. Vạn giới đã xảy ra chuyện, hình như Tô Vũ đã ngã xuống, e rằng tộc chúng ta... đã diệt vong"
Khí tức mọi người chấn động kịch liệt.
Sao lại như vậy?
Nhưng vẫn không có ai lên tiếng.
Nhân Hoàng nói tiếp: "Nay chúng ta chỉ còn một con đường chính là chủ động xuất kích, đánh tan vạn tộc, trở về cứu viện vạn giới. Nếu không, khi chúng ta rời đi, đám gia hỏa phía sau vây giết, tình thế vạn giới cũng gian nan thì chúng ta sẽ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan"
Giờ phút này, một vị nữ chiến tướng tóc đỏ khí tức vô cùng bưu hãn cầm một thanh đại khảm đao nói: "Bệ hạ, trận chiến này là quyết chiến ư?"
"Đúng"
Nhân Hoàng nhìn nàng: "Trấn Võ Vương, sợ là ta không còn cơ hội mang ngươi đi tìm Thái Sơn nữa rồi"
Trấn Võ Vương không nằm trong hàng ngũ 36 Nhân Vương, bà chỉ mới được sắc phong mấy năm trước.
Bà chính là đại đạo lữ của Võ Vương và là một cường giả đỉnh cấp nhất đẳng cảnh. Ở đây, bà có địa vị cực cao, chỉ đứng sau Nhân Hoàng và Minh Vương.
Nữ tử bưu hãn khí tức mạnh mẽ, diện mạo không xấu nhưng dáng người cực kỳ cường tráng. Bà hừ một tiếng: "Không sao cả, coi như hắn đã chết đi. Nếu bệ hạ muốn chiến, tên kia không ở đây, chúng ta thay hắn xuất chiến, năm xưa Võ Vương phủ ta phạm phải sai lầm lớn, nay tỷ muội chúng ta thay hắn xuất chinh, chắc chắn sẽ chém đầu cường giả phe địch"
Sát khí tung hoành càn quét.
Trấn Võ Vương chiến đấu từ năm đó đến hiện tại, chiến đến nhất đẳng, bà có sát khí nặng hơn rất nhiều Nhân Vương ở đây.
Năm xưa Võ Vương phạm sai lầm bại lộ chuyện Văn Vương rời đi dẫn tới vạn giới sinh biến. Để chuộc tội cho Võ Vương, những năm qua, nữ tướng Võ Vương phủ chinh chiến không ngừng. Năm xưa, 18 vị đạo lữ của Võ Vương đều lựa chọn đi theo Nhân Hoàng tham chiến, đến nay, một nửa số người đã chết trận. Những người còn sống đều là chủ nhân quy tắc, là tồn tại đỉnh cấp. Trong số 52 vị chủ nhân quy tắc có tới 9 vị là người Võ Vương phủ.
Nhân Hoàng mỉm cười.
"Trấn Võ Vương quả là nữ trung hào kiệt, phận nữ nhi không thua anh hào. Tiếc là Thái Sơn không ở đây, nếu không hôm nay ta chắc chắn sẽ bắt hắn nhận lỗi với các vị đệ muội. Hắn muốn cứu Văn lão nhị mà bỏ lại các đệ muội, như vậy hắn có xứng làm người không?"
Mọi người bật cười.
Nhân Hoàng cũng cười, y nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, chờ thân thể ta đến đây. Thân thể ta bị thương nhiều năm, nay cũng nên hợp nhất thôi. Hôm nay, chúng ta sẽ giết đến long trời lở đất"
"Giết!"
Mọi người quát khẽ, sĩ khí tăng vọt.
Có Nhân Hoàng ở đây, chúng ta không phải sợ. Dù có vô số cường địch thì cũng không cần sợ.
Chỉ cần Nhân Hoàng còn sống thì chúng ta là vô địch, mặc kệ địch nhân có bao nhiêu người.