Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Vạn tộc có biết về tam môn không?"
Nhân Hoàng cười đáp: "Có lẽ là biết một chút nhưng chỉ giới hạn trong vài người, bọn họ đối kháng với chúng ta nhiều năm như vậy có lẽ cũng là do cường giả trong tam môn ảnh hưởng, ví dụ như đám tồn tại sáng lập biên giới trong thời đại khai thiên"
Cho nên một số cường giả vạn tộc cũng biết vì sao phải đối kháng với Nhân tộc, cũng biết mục tiêu của Nhân Hoàng.
"Bọn họ biết mà còn dám xen vào ư?"
"Bọn họ không yếu, vì sao không dám xen vào?"
Nhân Hoàng không còn gì để nói, ngươi xem thường vạn tộc lắm đúng không?
Người ta cũng rất lợi hại đấy!
Tô Vũ bật cười.
Nhân Hoàng cũng cười.
Nhân Hoàng lại hỏi: "Ngươi cấu kết với tồn tại trong Thiên Môn đúng không?"
"Đúng, Nhân Hoàng biết Quy không?"
"Quy?
Nhân Hoàng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Không biết, chắc là tiểu nhân vật. Ta không thân với tiểu nhân vật"
Tô Vũ không biết phải nói gì hơn, dù sao cũng là một vị nhất đẳng vậy mà Nhân Hoàng lại nói là tiểu nhân vật, thật kiêu ngạo! Có điều Tô Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu tán đồng.
Cũng đúng, có lẽ Quy chỉ vừa mới đột phá nhất đẳng, lúc trước chỉ là nhị đẳng.
Đối với Nhân Hoàng ở thời kỳ đỉnh cao, nếu y khai thiên thành công, một tồn tại nhị đẳng cổ xưa quả thật không đáng coi trọng, thậm chí không cần để ý.
Nhân Hoàng không để ý lắm, chỉ nhắc nhở Tô Vũ: "Đừng sơ suất, lực lượng đối phương duy trì quá lâu có khả năng bản tôn thoát khỏi hư môn giáng lâm vạn giới. Mà nếu không mạnh thì không cần để ý"
Y bổ sung: "Muốn câu cá thì đừng câu lung tung, hãy câu cá lớn! Quá yếu thì không có lời. Nếu ngươi giết chết kẻ liên tiếp với ngươi qua Thiên Môn thì khó tiếp dẫn được kẻ khác nữa. Nếu ta là ngươi, kẻ kia không mạnh thì có thể tìm cơ hội đi ngược vào, tìm cơ hội tìm hiểu về Thiên Môn"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động.
Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng: "Nhân Hoàng bệ hạ tiến vào Thiên Môn chưa?"
Nhân Hoàng lắc đầu rồi lại gật đầu: "Từng dùng ý chí tra xét một lần nhưng không thâm nhập, bị một vị cường giả trong Thiên Môn phát hiện rồi đuổi ta ra, má nó, lúc đó chỉ có ý chí lực của ta thẩm thấu vào Thiên Môn, không thì ta đã đánh chết tên khốn kia rồi"
Nhân Hoàng từng thử tra xét. Với loại người như y, hiểu rõ về địch nhân mới là biện pháp tốt nhất.
Y muốn trấn tam môn thì đương nhiên phải có chút hiểu biết về tam môn, đặc biệt là Thiên Môn.
tồn tại trong Thiên Môn muốn đưa thám tử vào vạn giới để tìm hiểu tình báo, tương tự, Nhân Hoàng cũng có ý tưởng này, nói thật ra Văn Vương và Võ Vương cũng coi như là thám tử thăm dò Thiên Môn.
Tô Vũ nở nụ cười: "Nhất Nguyệt Thực Thiết tộc, tọa ky của Võ Vương, Hoàng giả Hống tộc thế hệ trước đâu rồi, Nhân Hoàng có an bài khác rồi ư?"
Hắn không thấy mấy vị này bên phía Nhân tộc, bên vạn tộc cũng không có.
"Bọn họ?"
Nhân Hoàng nở nụ cười: "Bọn họ không đến đây cùng chúng ta, ngươi không biết sao?"
Tô Vũ ngây người. Ta biết cái rắm, không đến đây với các ngài là sao?
"Ta xếp mấy vị kia vào trong Địa Môn, không biết đã chết hay chưa"
Nhân Hoàng lắc đầu thở dài.
Tô Vũ giật mình, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Khi đó ngài gặp nguy hiểm như thế mà vẫn an bài bọn họ vào trong Địa Môn?"
Ngài không sợ chết à?
Nhân Hoàng giải thích: "Ban đầu thế cục không quá tệ. Khi đó tam môn rung chuyển, mục tiêu hàng đầu của ta là trấn tam môn, ta không tìm thấy Nhân Môn, Thiên Môn có hai người Văn lão nhị, Địa Môn ở địa bàn của chúng ta nên ta phải xếp người đi vào.
Nhân tộc không thích hợp, Thực Thiết tộc vốn là Hỗn Độn cổ tộc, đi vào rồi nếu không dùng đạo vạn giới thì có thể ngụy trang thành Hỗn Độn cổ tộc"
Nghe y giải thích vài câu, Tô Vũ càng thêm bội phục, hóa ra đám Nhất Nguyệt không cùng đến đây mà là tiến vào Địa Môn.
Bọn họ đã chết chưa?
Tô Vũ biết Nhất Nguyệt chưa chết.
Vậy tức là Nhân Hoàng đã có an bài trong hai cánh cửa, không mưu mà hợp với Tô Vũ, lúc trước hắn cũng muốn xếp người tiến vào Địa Môn nhưng khi đó cần dùng người nên hắn đành từ bỏ.
Xem ra Nhân Hoàng tính toán rất chu toàn, bất quá y đánh giá chính mình quá cao, cũng không suy xét đến yếu tố vạn tộc.
Hóa ra mấy người Nhất Nguyệt đều đã vào trong Địa Ngục Môn, bảo sao lại không nhìn thấy bọn họ, Tô Vũ còn tưởng rằng bọn họ đang ẩn núp trong phe vạn tộc.
Nhân Hoàng thấy hắn trầm tư thì nói tiếp: "Còn muốn biết gì nữa không? Có vài hậu chiêu có lẽ bản thân ta đã quên, ngươi không hỏi thì ta cũng không nhớ ra được, ngươi muốn biết gì nữa?"
Tô Vũ là người mới, tuy biết nhiều nhưng vẫn còn kém xa Nhân Hoàng.
Đương nhiên là Tô Vũ có điều nghỉ hoặc, hắn lập tức hỏi: "Đại đạo của Nhân Hoàng không thể độc lập vận hành sao? Thực ra không phải đại đạo, là thiên địa"
Tô Vũ bổ sung, lo rằng Nhân Hoàng nghe không hiểu.
Nhân Hoàng không thèm để tâm, đương nhiên là y hiểu, y lập tức giải thích: "Nó không hoàn thiện nhưng không phải là không thể độc lập. Chỉ là lúc trước ý định của ta không giống ngươi, ta muốn mượn thời không trường hà để nhanh chóng hoàn thiện đại đạo của mình trước. Hơn nữa lúc đó khuyết thiếu bảo vật gia cố căn cơ nên trực tiếp sáng lập ở thời không trường hà, như vậy đại đạo có thể nhanh chóng trở nên cường đại, nhưng cũng có rất nhiều bất lợi. Thứ nhất là không thể dễ dàng di chuyển. Thứ hai là sẽ bị trường hà quấy nhiễu. Thứ ba, tạm thời không thể trở thành hệ thống độc lập tức là thiên địa độc lập"
Tô Vũ trợn trắng mắt: "Vậy không phải là không hoàn thiện ư?"
Lý do một đống, kết lại vẫn là thiên địa của Nhân Hoàng không hoàn thiện, thiên địa của Tô Vũ đã tạo thành vòng kín, Nhân Hoàng thì không thể.
Nhân Hoàng ho nhẹ một tiếng. Nói trực tiếp như vậy làm gì?
Hơn nữa lúc ấy thiên địa chỉ là phụ trợ, đại đạo của y vẫn nắm vai trò chủ yếu, y định chờ thiên địa trở nên cường đại rồi mới dung đạo vào trong đó, như vậy thì sẽ không có thời kỳ lực lượng trống rỗng.
Tiếc là y không chờ được cho đến lúc đó.
Hai người hàn huyên vài câu, Nhân Hoàng thấy người hai phe vẫn đứng nguyên đội ngũ thì cười nói: "Đừng đứng đó, trong phe Tô Vũ có không ít người quen, Tuyết Vương, nữ nhi ngươi ở đó kìa, các ngươi tâm sự đi, trong thời gian ngắn vạn tộc sẽ không dám làm gì đâu, không phải là ta còn chưa chết à? Cả đám đau buồn lo lắng cái gì?"
Y đang tâm tình cùng Tô Vũ, mọi người không hé răng quan sát, Nhân Hoàng nghĩ đầu tiên phải xúc tiến quan hệ hai bên đã, sắp tới mọi người còn phải nhất trí đối địch.
Nghe y nói vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật mấy người Tuyết Vương đã nóng vội lắm rồi, nhưng thủ lĩnh hai bên chưa nói gì nên mọi người không dám tự tiện hàn huyên.
Tuyết Vương nhanh chóng đi thẳng đến chỗ nữ nhi, Tuyết Lan cũng kích động, nàng đã muốn trò chuyện cùng mẫu thân từ lâu. Có lẽ đối với đám người Tuyết Vương mà nói thì thời gian mới trôi qua chưa được bao lâu, nhưng đối với cường giả ở vạn giới thì 10 vạn năm đã đi qua.
Thời gian quá xa xăm.