Tô Vũ nở nụ cười ý vị thâm trường: "Bệ hạ cho rằng thiên địa của ta không thể chuyển đi sao? Chỉ là ta không muốn di chuyển nó mà thôi"
"Hả?"
Nhân Hoàng cả kinh, Tô Vũ cười tủm tỉm: "Nếu muốn thì ta có thể dịch chuyển được nó. Ta dùng Nhân Chủ Ấn làm cơ sở nhưng chưa có điểm kết, nếu tìm được một kiện chí bảo làm điểm kết hoặc là dứt khoát nối thành vòng kín, để lực lượng trở lại Nhân Chủ Ấn, ta chỉ cần mang theo Nhân Chủ Ấn là được, thậm chí dung nhập Nhân Chủ Ấn vào Văn Minh Chí của ta, Văn Minh Chí là bảo vật chứng đạo của ta. Khi đó, ta chính là thiên địa"
Không phải là không có biện pháp chuyển đi, nhưng làm vậy thì sẽ tổn hại căn cơ nên Tô Vũ không muốn làm vậy.
Tuy nhiên, từ lời nói của Nhân Hoàng cho thấy bọn họ không thể dễ dàng mang theo.
Tô Vũ lộ vẻ cổ quái: "Thiên địa của các ngài đều không hoàn thiện, vì sao lại như thế?"
"co Nhân Hoàng câm nín: "Không phải không hoàn thiện mà là chúng ta khai đạo ít, tính bền vững hơi kém, nhưng khai đạo nhiều thì cũng có nhược điểm là tăng lên sẽ rất khó"
Tô Vũ bật cười: "Không phải là các ngài không khai được đấy chứ? Chẳng hạn như sinh tử đạo, nếu không thì không phải có thể sáng lập ra từ lâu rồi à?"
Nhân Hoàng trầm mặc, hỏi lâu sau, y tò mò nghỉ hoặc hỏi: "Sinh tử đạo rất khó sáng lập, tiểu tử ngươi đã làm như thế nào?"
"Chết thật vài lần là được"
Nhân Hoàng ngẩn ra: "Ta hiểu rồi, nhưng ta và Văn lão nhị đều không thể làm thế, nếu chết thật thì sẽ rất phiền toái. Cách làm của ngươi là chặn hết đường lui để tìm ra đường sống. Ngươi có quyết tâm và nghị lực làm vậy, chúng ta cũng có nhưng chúng ta không thể làm giống ngươi"
Tô Vũ nhún vai, hắn không có hứng nói tiếp vấn đề này, hắn hỏi sang chuyện khác:
"Bệ hạ muốn ta đi tìm thiên địa của Văn Vương để liên hệ với ông ấy à? Chẳng lẽ bệ hạ không biết thiên địa của ông ấy ở đâu?"
"Không biết"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Tên khốn này sợ ta dung nhập thiên địa của mình vào trong thiên địa của hắn nên không nói cho ta hắn khai thiên ở đâu"
Tô Vũ suýt nữa ôm bụng cười to.
Hắn rất đồng cảm với Văn Vương.
Văn Vương cũng lo lắng nếu ngày nào đó Nhân Hoàng gặp phiền toái rồi dung thiên địa của y vào thiên địa của mình, sau đó trách nhiệm đại đạo điên cuồng sinh trưởng, vị cường giả tiêu sái như Văn Vương lập tức biến thành kẻ đáng thương lưng đeo gông xiêng trách nhiệm.
"Khụ khụ khụ.."
Tô Vũ cười đến suýt sặc.
Nhân Hoàng câm nín: "Cười cái gì? Ta cảm thấy đám người các ngươi mới là vô trách nhiệm. Nhân tộc sinh ra ta nuôi dưỡng ta, khi cường đại rồi thì không phải nên cống hiến vì chủng tộc của mình sao?"
Có gì buồn cười mà cười.
Tô Vũ vẫn muốn cười: "Không, ta không cười Nhân Hoàng, ta đang cười Văn Vương"
Hóa ra Văn Vương giấu thiên địa là để trốn ngài, nghe hài như thế thì sao ta có thể không cười được?
"Vậy nên ông ấy âm thầm khai thiên và bệ hạ cũng không biết vị trí?"
"Không rõ lắm"
Tô Vũ bất lực.
"Ta đây phải đi đâu để tìm bây giờ?"
Nhân Hoàng cười nhạo: "Người đọc sách đều gian trá, ta hoài nghi thiên địa của hắn đang ở trong vạn giới, chắc chắn có thể tìm được, ta chỉ là lười đi tìm mà thôi, có lẽ ngươi đi thì nói không chừng lại có thể tìm thấy"
Nhân Hoàng lại nói: "Còn nữa, dù ngươi có thể mang thiên địa đi nhưng đừng nên đưa đến sau tam môn, nó sẽ bị bài xích. Thiên địa của chúng ta cũng không cần dịch chuyển đi đâu cả, vạn giới có đại cơ duyên. Nó có liên quan đến thời không trường hà và tam môn, cụ thể ra sao thì nhiều năm qua ta vẫn chưa tra xét được, nhưng nhất định là có, vậy nên tam môn đều muốn trở về"
Tô Vũ gật đầu, hắn cũng có suy đoán như vậy.
Sau khi hàn huyên cùng Nhân Hoàng một lúc, tâm tình Tô Vũ không tệ lắm, gần như hồi gì Nhân Hoàng đều đáp hết.
"Tìm thiên địa Văn Vương, liên hệ Văn Vương, tìm cơ duyên Thiên Môn.."
Tô Vũ lẩm nhẩm trong lòng, có lẽ đây là con đường để hắn mạnh hơn trong tương lai.
Nếu không, khi không thể trấn áp vạn tộc nữa thì cũng không thể dùng lại thủ đoạn tập kích tiêu diệt kẻ địch.
Có lẽ Quy có thể trợ giúp hắn.
Tìm thiên địa của Văn Vương quá phiền toái, hay là đi tìm Văn Vương?
Mà phải làm sao để Quy thay hắn làm việc cũng là một vấn đề.
Tìm Văn Vương hay không? Đây là một vấn đề rất khó quyết định, bởi vì có vẻ tình cảnh của Văn Vương cũng không tốt lắm.
Hơn nữa, Tô Vũ lo rằng sẽ xảy ra vấn đề nếu hắn rời đi.
May mà Nhân Hoàng còn chưa chết, không thì vạn tộc sẽ phản kích, Tô Vũ chắc chắn không đi nổi. Giờ Nhân Hoàng còn sống, dù đang hấp hối sắp chết thì y vẫn là Nhân Hoàng, vẫn có thể uy hiếp kẻ khác.
Hắn có thể liên hệ Quy để tâm sự nhân sinh, đây cũng là một lựa chọn không tôi.
Nhân Hoàng đã có sắp xếp với 2 trong số 3 cánh cửa.
Tô Vũ không có thời gian, không thì hắn cũng sẽ bố trí một chút.
Biết người biết ta là điều tất yếu người làm lão đại phải thực hiện được.
Tô Vũ thấy cường giả hai bên đang giao lưu, hắn mỉm cười nói: "Tiền bối phe Nhân Hoàng là cấp trên cũ của người phe ta, thậm chí có người còn là họ hàng thân thích, chúng ta tới đây không có thứ gì tốt để biếu mọi người, mọi người đưa tặng các lão tiền bối đất và nước cố hương đi, còn quà đáp lễ thì không cần nhận, các tiền bối đã chinh chiến nhiều năm, bảo vật chẳng còn bao nhiêu"
Tô Vũ vừa dứt lời, không ít người dại ra, sau đó đám người yên lặng lấy ra chút đất, nước, cây...
Trước khi đi, Tô Vũ bảo bọn họ mang theo, mọi người tưởng Tô Vũ sợ không về sớm được nên nên bảo mọi người mang theo cho vơi niềm lưu luyến.
Hóa ra... hắn muốn dùng cho mục đích này?
Đám cường giả phe Nhân Hoàng giật mình, ánh mắt nhìn đống quà lưu niệm lấy từ cố hương kia tràn đây về phức tạp, nhiều năm không trở về, dù tốc độ thời gian bất đồng nhưng bọn họ cũng đã ở đây hơn một ngàn năm.
Nhiều năm chỉnh chiến, rất nhiều chiến hữu đã chết, hiện giờ trông thấy những thứ này, tâm tình bọn họ có chút phức tạp.
Còn quà đáp lễ...
Giờ khắc này Tô Vũ bỗng nhiên phát hiện hóa ra các lão tiền bối cũng không biết xấu hổ.
Không ít người sở soạng túi mình nữa ngày mới lấy ra một khúc xương, sau đó cảm khái đây là hài cốt của vị cường giả mạnh nhất... Trên thực tế đây chỉ là đỏ thừa của bữa cơm lần trước giữ lại làm kỷ niệm, rảnh rỗi thì gặm xương cốt cũng tốt, dù sao cũng lâu rồi chưa được ăn một bữa. Trên xương cốt vẫn còn dấu răng.
Tô Vũ cạn lời.
Thôi, chấp gì đám quỷ nghèo.
Nhiều năm qua, có gì tốt thì cũng đã dùng hết rồi, có lẽ Minh Vương còn giữ gì đó nhưng Minh Vương sẽ không chấp nhận bỏ ra.
Nhân Hoàng cần phải điều dưỡng và củng cố biển ý chí, Tô Vũ không quấy rây Nhân Hoàng chữa thương nữa.
Hắn đi đến nơi khác bắt đầu tìm Quy để tâm sự chuyện nhân sinh.