"Cút mẹ nó đi!"
Nhân Hoàng văng tục.
Ai nợ ngươi hai mạng?
Ngươi tính sổ giỏi nhỉ?
Giờ phút này y vô cùng bi thương, ta muốn chết mà cũng không cho ta chết sao?
Ngươi là gì mà dám thay ta quyết định?
Ta vốn có thể tạo ra hai vị cường giả nhất đẳng nhưng giờ đã bị tiểu tử này hủy hoại hết rồi.
Nếu giờ y kiên trì nhường lại Nhân Hoàng đại đạo, mặc kệ Tô Vũ thì... Thôi, một vị nhất đẳng chưa chắc đã quan trọng bằng bản thân mình.
Nhân Hoàng thở dài một tiếng, sau đó y bỗng cười lớn: "Tiểu tử này vẫn biết tự biết thân biết phận đấy. Hắn biết nếu không có ta thì hắn không gánh vác được thế cục „ này:
Nếu thay đổi góc độ để suy nghĩ thì tâm tình sẽ khác hẳn.
Tên nhóc Tô Vũ kia sợ rồi sao?
Ngươi sợ ta chết đúng không?
Ta mà chết thì ngươi sẽ không chịu đựng nổi đúng không?
Quả nhiên Tinh Vũ ta mới là nhân vật quan trọng nhất chư thiên, có kẻ nào không sợ ta chết mất chứ?
Năm xưa Văn lão nhị sợ ta chết, mỗi lần đại chiến đều nóng vội khuyên can, đại ca, ngươi đứng ra sau đi, để ta đánh.
Giờ Tô Vũ ngươi cũng vậy, sự tồn tại của ta quan trọng hơn bất kì ai khác.
Tinh Nguyệt câm nín: "Ca, hắn bảo ngươi sớm về dung thiên địa"
"Gấp cái gì"
Nhân Hoàng không so đo với Tô Vũ và muội muội mình: "Hiện tại đi sao được, vạn tộc còn đang ở kia, chờ hắn trở lại rồi tính"
Hắn đuổi muội muội mình ra chỗ khác.
Đầu tiên Nhân Hoàng tự an ủi mình một trận, sau đó y lại thở dài một trận.
Làm bậy rồi!
Dù ta dung nhập thiên địa nhưng muốn khôi phục lại sẽ rất khó khăn, hiện tại thứ thiếu nhất chính là thời gian, ngươi biết mà. Nếu không thì ta đã không cần mượn tay ngươi rồi.
Ngươi quật khởi quá muộn.
Nếu sớm hơn trăm năm thì ta đã tự giải quyết được, không cần ngươi giúp.
"Quân sinh ta đã lão"
Nhân Hoàng cảm khái.
Mạng ta không lo nhưng ngươi làm sao bây giờ?
Nếu ta đoạn đạo tự cứu thì ngươi sẽ phải đối mặt với áp lực lớn thế nào, động tĩnh khi ta đoạn đạo nhất định sẽ rất lớn, vạn tộc chắc chắn sẽ ngăn cản, Tô Vũ sẽ gặp nguy cơ.
Giờ khắc tâm tình Nhân Hoàng rất phức tạp, vừa vui mừng vừa bất đắc di.
Tâm tình Nhân Hoàng phức tạp.
Trong vạn giới, Tô Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra.
Những gì ta nên làm và có thể làm thì đều đã làm rồi. Ta đã quyết định giúp ngài, còn ngài lựa chọn chết hay sống thì là do ngài.
Tô Vũ không hâm mộ mà là bội phục loại người như Nhân Hoàng.
Chỉ cần Tô Vũ còn là Nhân tộc thì hắn sẽ vẫn bội phục Nhân Hoàng, tu luyện tới tình trạng của Nhân Hoàng nhưng đại đạo lại là vì người khác, lấy trách nhiệm làm đạo, nó quá khó đối với Tô Vũ. Tô Vũ cũng sợ Nhân Hoàng dung đạo vào thiên địa của hắn, Tô Vũ không muốn vậy.
Giờ phút này, sau khi thành công áp súc thiên địa của Nhân Hoàng, hắn bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, huyền phù trong thiên địa của chính mình.
Hắn phải tiêu hóa những thu hoạch mới đoạt được.
Bọn họ đánh chết nhiều vị chủ nhân quy tắc, lực lượng đại đạo dung nhập vào thiên địa, lực lượng đại đạo của Đại Chu Vương và Minh Hoàng cũng mới dung nhập vào trong đó, cả thân thể Nhân Hoàng cũng vậy. Trước đó hắn còn rút ra không ít lực lượng thiên địa của Nhân Hoàng.
Tô Vũ đạt được thu hoạch cực lớn nhưng hắn không có nhiều thời giờ để hấp thu, thậm chí còn có một cường giả nhất đẳng cảnh tốt bụng đang toàn lực uẩn dưỡng thiên địa cho hắn.
Nhân lúc đang ở vạn giới, Tô Vũ quyết định tiêu hóa những lực lượng này.
Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn.
Những chuyện khác thì có thể từ từ.
Thiên địa không ngừng khuếch trương.
Người trong thiên địa ra ngoài, bọn họ nhìn thấy Tô Vũ.
Mọi người không kinh ngạc với việc Tô Vũ trở lại, Tô Vũ vẫn luôn làm việc với hiệu suất cao như thế, hẳn là hắn lại đánh thắng trận ở tiền tuyến rồi.
Tô Vũ còn trẻ, hắn chắc chắn sẽ không để mình nhàn rỗi và cũng không muốn rảnh rối.
Từ ngày tiến vào học phủ, Tô Vũ chưa bao giờ ngừng lại.
Hắn vẫn luôn không ngừng chiến đấu, Tô Vũ mới là cường giả quật khởi từ vô số trận chiến chân chính.
Mọi người biết lần này Tô Vũ trở về là để kế tiếp đối phó địch nhân một cách tốt hơn, vậy nên không ai dám đến quấy rây hắn dù bọn họ có rất nhiều lời muốn nói với hắn, ví dụ như việc Đại Chu Vương và Lam Thiên cấu kết làm bậy.
Bấy giờ Tô Vũ còn chưa biết tin nóng sốt dẻo ấy, nếu không hắn chắc chắn sẽ dành ra thời gian để nghe một chút.
Hắn đang hấp thu lực lượng.
Không ít vị chủ nhân quy tắc đã chết, rất nhiều đại đạo và thi thể đã bị thiên địa của Tô Vũ cắn nuốt. Trong thiên địa, lần lượt từng đại đạo được cường hóa, trước mặt Tô Vũ hiện ra một quyển sách.
Đó là Văn Minh Chí, hiện tại nó không có bìa, bìa sách đã được hắn trả lại cho Nhân Hoàng.
Tính cách Tô Vũ là vậy, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Khi hắn nhỏ yếu, Đại Đạo Đồ trợ giúp hắn không ít. Hiện tại Nhân Hoàng cần nó thì Tô Vũ sẽ không do dự mà trả lại.
Tô Vũ không thèm để ý chuyện không có bìa, hắn vẫn còn bảo vật khác có thể làm bìa sách, ví dụ như bìa của Thời Gian Sách.
Toàn bộ trang sách của Thời Gian Sách đã bị Tô Vũ dung hết, nhưng bìa thì vẫn còn, trang bìa có khắc hai chữ "thực đơn" cũng là một bảo vật rất mạnh, hiện tại Thời Gian Sư còn đang ở sau Thiên Môn, không dùng được, vậy nên hắn có thể mượn một chút.
Trang "Thực Phổ" dung nhập vào Văn Minh Chí của Tô Vũ.
Bốn chữ "Vũ Trụ Văn Minh" hiện ra đè lên hai chữ "Thực Phổ".
Trang sách trong Văn Minh Chí liên tiếp lật ra, từng trang trở nên cường đại.
Mỗi tờ mở ra, trên đó xuất hiện vài chữ và một ít tranh vẽ, ví dụ như trang sách thân thể đạo lúc này đang hiện ra bộ dáng Võ Hoàng, đây cũng là một cách quản lý đại đạo trong thiên địa của hắn.
Hiện tại thân thể đạo đang bị Võ Hoàng chiếm cứ. Trước đây Nhân tộc không có chủ nhân quy tắc thân thể đạo, lần này mượn cơ hội Võ Hoàng chấp chưởng đại đạo giúp thân thể đạo đạt tới nhị đẳng, các tu luyện giả thân thể đạo khác đều trở nên cường đại hơn.
Tô Vũ tiếp tục lật sách, các trang sách có sự chênh lệch mạnh yếu rất lớn.
Có đại đạo mạnh đã đạt tới nhị đẳng.
Có đại đạo yếu giờ vẫn chỉ là Vĩnh Hằng, còn chưa đạt tới Hợp Đạo.
"Lực lượng đại đạo chênh lệch quá lớn"
Tô Vũ lẩm bẩm, kỳ thật trạng thái lý tưởng nhất là vạn đạo cân bằng, nếu 3000 đại đạo của hắn đều đạt tới nhị đẳng thì Tô Vũ sẽ cường đại đến mức không tưởng tượng nổi, bản thân hắn cũng không dám tưởng tượng khi ấy hắn sẽ mạnh đến mức nảo.
Dù các đại đạo không đạt tới nhị đẳng nhưng đều đạt tới cảnh giới chủ nhân quy tắc thì Tô Vũ cũng có khả năng mạnh hơn Tử Linh Chi Chủ.
"Khó"
Tô Vũ nhìn một hồi rồi khẽ lắc đầu.
Hiện giờ lực lượng đại đạo trong thiên địa chỉ có thể duy trì hơn 30 vị chủ nhân quy tắc, nó không mạnh bằng thời không trường hà để có thể duy trì vô số cường giả.
Trong lúc Tô Vũ đang hấp thu lực lượng, một điểm trong thiên địa của hắn hơi dao động.
Tô Vũ nhìn chăm chú rồi nở nụ cười.
Nơi đó là điểm hắn tiếp nhận lực lượng của Quy, cũng là điểm dung nhập thiên địa ban đầu, có lẽ Quy đang làm gì đó để tiến vào vạn giới, tuy nhiên hiện tại vẫn còn quá sớm.
Nếu đối phương vẫn luôn duy trì trạng thái truyền toàn bộ sức mạnh, lực lượng không ngừng thẩm thấu như vậy thì sớm hay muộn bản tôn cũng sẽ buông xuống.
Tô Vũ vung tay lên, khu vực đó biến hóa trông giống như chư thiên vạn giới, nơi đó có một Tinh Thần Hải nho nhỏ lơ lửng trên không, các giới san sát, trong đó còn xuất hiện vài sinh linh.
Tạo ra ảo cảnh vạn giới trong thiên địa chính mình quá đơn giản.
Dù Quy thăm dò thì cũng không thể nhìn ra điều gì, ý chí lão không thể thẩm thấu quá nhiều.