Quy khó có thể mỡ miệng, lão sợ mình vừa nói ra thì sẽ bị hai người Văn Võ Nhị Vương kết tội kê lừa đảo và đánh chết, lão chợt thấy lo lắng muốn chết, hối hận vì không bảo Tô Vũ đưa tín vật cho lão... Mà vấn đề là đỏ vật bình thường không thể truyền đến đây.
"Hắn... Hắn muốn..."
Quy khó có thể nói ra.
Ta phải nói thế nào đây?
Hắn muốn ngươi giao ra bảo vật tích lũy nhiều năm cho hắn, ngươi đánh chết chủ nhân quy tắc, cướp được lực lượng quy tắc và mảnh quy tắc, vậy thì giờ ngươi phải giao ra toàn bộ để ta mang đi.
Quy càng nghĩ càng thấp thỏm.
Võ Vương lạnh lùng quát: "Lẻ mà lề mề, ngươi muốn chết sao?"
Khí tức hung hãn càn quét thổi đến, Quy cảm thấy cả người hít thở không thông.
Văn Vương xua tay trấn áp khí tức, y mỉm cười: "Thái Sơn, đừng quấy rối, hù dọa tiền bối để làm gì?"
Hù dọa tiền bối...
Quy xấu hổ gần chết, lão vội mở miệng: "Là thế này, vị kia... Hắn... Hắn muốn Văn Vương... bảo Văn Vương.."
Văn Vương thấy lão không dám nói bèn chủ động hỏi: "Nói đi, hắn nhờ ngươi tìm ta là để làm gì? Hay muốn hỏi cái gì? Hay nhờ ngươi truyền lời mắng chúng ta?"
Quy biến sắc.
3 cái này ngươi nói đều trúng cả, quả thật Tô Vũ muốn đồ, muốn hỏi và còn mắng Võ Vương!
Văn Vương... Tô Vũ...
Trong đầu Quy có vô số ý niệm, lão chỉ cảm thấy mọi chuyện quá kinh khủng, lão vội vàng nói: "Hắn muốn tất cả quy tắc đại đạo, mảnh quy tắc, lực lượng quy tắc của Văn Vương đại nhân. Hắn nói là muốn dùng để bỏi dưỡng cấp dưới"
Văn Vương mỉm cười: "Ngươi là người kết nối với Thiên Môn của hắn ư?"
Ánh mắt Quy biến ảo: "Đúng, nhưng hiện tại ta đang ngưng liên hệ với Thiên Môn của hắn, hư ảnh Thiên Môn sẽ biến mất, vậy nên Văn Vương đại nhân đừng..."
Văn Vương bình thản ngắt lời: "Yên tâm, ta không có hứng thú và cũng không có thời gian làm vậy, nếu bị tên khốn Vĩnh Sinh Sơn phát hiện thì không ổn, Thiên Môn thật không mở ra, nếu gã dùng hình chiếu ra ngoài thì vạn giới sẽ lâm nguy. Ngươi biết vậy là được. Mục đích của ngươi không to tát gì, còn ta thì vẫn luôn bị theo dõi"
Quy âm thầm thở phào, ta cũng nghĩ vậy, không thì ta sẽ sợ lắm.
Võ Vương trừng mắt, Thiên Môn, hình chiếu, kẻ liên kết.
Ai?
Tiểu tử lần trước ư?
Không đúng, mấy ngày trước tiểu tử đó còn rất yếu, theo lý thuyết thì chưa tới trình độ có thể mở Thiên Môn để liên kết với tồn tại cường đại. Còn kẻ nhút nhát trước mắt đây dù yếu thì cũng đã là nhất đẳng.
Chẳng lẽ là người khác?
Võ Vương không đoán ra nên lười đoán tiếp.
Không có việc gì thì động não ít thôi, như vậy có thể sống lâu thêm vài năm.
Văn Vương trầm tư, một lát sau y đáp ứng: "Có thể"
Có thể gì cơ?
Quy nghỉ hoặc, Văn Vương dứt lời liền ném một viên cầu vào trong tay Quy, Văn Vương khẽ cười: "Cho hắn. Ta đã thiết lập vài phong ấn, đừng tự mình mở ra, nếu ngươi muốn thù lao thì đòi hắn, hiện tại ta không còn gì cho ngươi cả"
Quy đại ra, không nhịn được hỏi: "Văn Vương đại nhân biết Tô Vũ sao?"
"Không biết"
Văn Vương mỉm cười: "Có cần phải quen biết không?"
"co Quy ngây ngẩn cả người, không quen biết mà lại giao đồ cho hắn, còn chẳng hồi xem tình huống thế nào, Văn Vương gần như không hỏi gì cả, y hành động hệt như một kê ngốc.
Ta vừa đòi y liền cho!
Tuy mảnh quy tắc và quy tắc đại đạo không có nhiều tác dụng đối với bọn họ, nhưng lại là chí bảo đối với những kẻ chưa đạt tới chủ nhân quy tắc.
Trên thực tế, bản thân bọn họ cũng có thể dùng được thứ này.
Vậy mà lão chỉ vừa mở lời thì Văn Vương đã giao ra không chút chân chờ.
Giờ phút này, Quy chợt cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Văn Vương và Tô Vũ rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Một kê chắc chắn Văn Vương sẽ cho, một kẻ thì vừa nghe liền cho thật.
Quy không hưng phấn chút nào, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, lão cảm thấy rất nguy hiểm.
Không biết cảm giác này là do Văn Vương hay là Tô Vũ mang lại.
Hai người bọn họ cách nhau một cánh cửa, thậm chí chưa từng giao lưu mà đã ăn ý như vậy.
Quy dám cam đoan Tô Vũ không có biện pháp liên hệ được với Văn Vương, nếu không thì tự hắn có thể liên hệ, không cần nhờ mình. Còn Văn Vương thì cũng không thể liên hệ được với Tô Vũ, nếu không y đã tự mình bàn bạc với hắn rồi.
Thế nhưng lúc này hai người cực kỳ ăn ý, ngươi muốn thì ta cho, dù bản thân ngươi không tới đây.
Quy cầm viên câu, nó đã bị Văn Vương phong ấn, lão không dám lộn xộn, cũng không biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng quy tắc, nhưng lão biết nhất định là không ít, lão mơ hồ cảm nhận được lực lượng mênh mông nồng đậm.
Có lẽ có cả đại đạo quy tắc của nhất đẳng cảnh.
Khí tức lão bất ổn, đại đạo nhất đẳng cảnh ư? Có thật sao?
Dám lắm! Bởi vì Văn Vương đã từng giết nhất đẳng.
Quy miệng khô lưỡi đắng, thấp giọng nói: "Đại nhân không lo rằng ta sẽ chiếm lấy thứ này ư?"
Văn Vương cười đáp: "Không, ta tin ngươi"
Quy thấy lòng mình vô cùng lạnh giá.
Tin cái rắm!
Chúng ta không thân, ta chỉ nghe tên ngươi, chưa bao giờ tiếp xúc thì tin tưởng cái gì?
Thái độ Văn Vương như thế càng khiến lão lo lắng.
Văn Vương lại hỏi: "Còn chuyện gì khác sao?"
"Có?
Quy hít sâu một hơi: "Tô Vũ nhờ ta hỏi... Văn Vương... hang ổ của Văn Vương đại nhân ở đâu?"
"Ở Tinh Lạc Sơn, còn có thể ở đâu nữa?"
Võ Vương bỗng nhiên nói chen vào: "Ngươi là kẻ kết nối Thiên Môn, vậy ngươi..."
Văn Vương nâng tay ngăn cản Võ Vương, y tươi cười nhìn Quy, một lát sau mới nói: "Hồi trước chuyện này, ngươi biết tình huống Nhân Hoàng hiện giờ không?"
"Nhân Hoàng?"
Quy chân chờ: "Không phải hắn đang chỉnh chiến với cường giả vạn tộc sao?"
Cái này thì ta không biết.
Văn Vương phán đoán, hang ổ tức là thiên địa của ta sao?
Lần trước Tô Vũ đã hỏi y có khai thiên không.
Còn hang ổ Tinh Lạc Sơn thì chắc chắn Tô Vũ đã biết đến, nếu không biết thì hắn không thể nhận được vài cơ duyên.
Nhân Hoàng có vấn đề gì sao?
Nếu Tinh Vũ không có vấn đề gì thì không sao cả, nếu có vấn đề thì có lẽ hắn sẽ chơi y một vố lớn nhân lúc y không ở đó.
Nhưng chuyện này không đoán chắc được.
Hiện tại Tô Vũ đã gặp Nhân Hoàng chưa?
Chắc là chưa.
Thời gian trôi qua chưa lâu, hẳn là Tô Vũ còn chưa đạt tới trình độ đó đâu, đúng không?
Nhưng hắn mượn lực nhất đẳng chứng tô Thiên Môn của hắn đã khá cường đại, thực lực đương nhiên cũng đã tăng lên rất nhiều.
Mấu chốt ở chỗ gia hỏa này liên kết với Quy và có thể khiến lão làm việc cho hắn, chuyện này khiến Văn Vương cảm thấy hơi kinh ngạc, lần trước gặp nhau, quả thật hắn có không ít thủ đoạn.
Hắn khai thiên thành công nên mạnh hơn nhiều rồi ư?
Lần trước gặp Tô Vũ là lúc Tô Vũ đang khai thiên, thể ngộ sinh tử đại đạo, xem chừng hắn thật sự đã thành công.
Nghĩ vậy, y mở miệng nói: "Đường ở dưới chân, tự tìm đi. Không ai giúp tới cùng được, bảo hắn tự nghĩ cách"
Quy không dám nói gì.
Văn Vương lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Không... Không còn"
Quy không dám nói là Tô Vũ gửi cả lời mắng chửi, lão sợ bị Võ Vương đánh chết.
Văn Vương lại cười hồi: "Không có thật sao? Nói thẳng đi, hắn mắng ta hay mắng Thái Sơn?"
"Không... Không có... Đại nhân nói đùa"
Quy kinh hãi, không, ta không thể nói ra.
Văn Vương nở nụ cười: "Vậy thì thôi, ngươi trở về đi, không nên ở đây lâu, tên Vĩnh Sinh Sơn kia còn đang nhìn chằm chằm ta"
Văn Vương trầm mặc một chút rồi dặn dò: "Bảo hắn đừng lo lắng cho chúng ta, làm tốt chuyện của mình là được. Trước khi Thiên Môn mổ ra, ta sẽ nghĩ cách giải quyết đại địch"
"co Khẩu khí lớn thật!
Quy chấn động, ý Văn Vương là có thể giải quyết vị ở Vĩnh Sinh Sơn trước khi Thiên Môn mổ ra đúng không?
Văn Vương nói tiếp: "Còn có một chuyện, bảo hắn không có việc gì thì đừng ngày ngày liên kết Thiên Môn khiến Thiên Môn mỡ ra trước thời hạn. À, có điều chuyện mở Thiên Môn này có lợi cho ngươi, ngươi không nói ra cũng được"
Quy ngượng ngùng, vội đáp: "Không dám, không dám"
"Đi đi"
Văn Vương vung tay lên, phân thân của Quy lập tức biến mất.
Sau khi thanh tỉnh, lão không nhìn thấy hai người Văn Vương đâu nữa, lão kinh sợ nhanh chóng rời đi, lão không trở lại chỗ bản tôn mà là chạy đến khi cảm thấy Văn Vương không thể truy tung được nữa thì mới hội hợp với bản tôn.
Văn Vương quá đáng sợ!
Hello các cậu, tớ quay đìa òi nè. Đợt này như kiểu sức đề kháng quá yếu mà cứ ra vô bệnh viện miết (hôm tớ đi mổ xong nằm lại 1 tuần, xong lại lên lấy kết quả sinh thiết khối u, xong lại lên lần nữa kiểm tra vết mổ tại nó bị sưng...), cuối cùng thì tớ gia nhập luôn vào hội F0:) Nhưng thôi không sao, F0 còn đỡ hơn hôm mổ. Kể mọi người nghe, tớ không được gây mê mà chỉ được gây tê tủy sống, mổ gần 2 tiếng đỏng hỏ, ở trong đó thì người ta tiêm thuốc chống ói, nhưng ra khỏi phòng hồi sức thì tớ óï la liệt suốt đêm.
Vật vã thảm không tưởng. Cái chính sau đó là đau á, tớ mổ dài khoảng 15cm, lúc hết thuốc tê thì đau muốn vật ra luôn.
Cái này tớ nói thiệt lòng, mọi người hãy eo thưn mẹ/vợ /bạn gái nhiều hơn đi, mổ đẻ hay sinh thường gì cũng thật sự đau khiếp đảm lắm, mà không phải ra khỏi phòng mổ là xong đâu, còn di chứng sau đó nữa cơ. Tớ thì không mổ đẻ nhưng vết mổ của tớ ngay bụng dưới, cũng na ná mổ đẻ, bữa giờ tớ còn không ngồi thẳng lên được vì vết gấp ngay bụng quá đau, tắm rửa ăn uống cũng là cực hình, lỡ ho hay hắt xì thì thôi thốn tới óc luôn.