Quy chỉ biết vị trí đại khái của hai người Văn Vương, hai vị này vẫn luôn ở đó, hiếm khi rời đi.
Nghe nói vị ở Vĩnh Sinh Sơn kia bắt muội muội Văn Vương, muốn dụ hai vị cường giả Nhân tộc ấy đến để giết, cụ thể thế nào thì Quy cũng không rõ lắm, nhưng lão biết Văn Vương và Võ Vương đã ở gần cấm địa Vĩnh Sinh Sơn rất nhiều năm.
Dù hai người bại trận rời khỏi thì cũng sẽ nhanh chóng trở về, không rời đi quá lâu, tạo áp lực cho Vĩnh Sinh Sơn khiến người nọ mệt môi ứng phó.
Có mấy lần chủ nhân Vĩnh Sinh Sơn muốn ra tay giết bọn họ nhưng kết quả đều thất bại.
Hai vị này thực lực cường đại, nếu thấy mình không địch nổi thì sẽ nhanh chóng trốn chạy, muốn đuổi theo cũng vô dụng, Văn Vương có nhiều thủ đoạn cao siêu, nếu là ở ngoài Thiên Môn, ai thắng ai thua còn chưa biết được. Nhưng có lẽ Văn Vương đã bị suy yếu sau khi tiến vào Thiên Môn.
Quy vừa ngẫm nghĩ vừa bước vào một khu vực hắc ám vô cùng yên tĩnh.
Ngoài khu vực này thì vẫn có vài tiểu đạo tràng do cường giả nhất đẳng sáng lập, có vài Đạo Chủ còn thích tạo ra ánh sáng, có không ít người ở đây, không đến nỗi hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhưng gần cấm địa Vĩnh Sinh Sơn thì quá yên tĩnh bởi vì không có ai dám tới gần, kẻ lai vãng xung quanh không bị cường giả Vĩnh Sinh Sơn giết thì cũng bị Văn Vương và Võ Vương giết.
Nhiều năm trôi qua, nơi này đã trở thành tuyệt địa.
Bấy giờ, Quy cảm thấy có chút thấp thỏm.
Đương nhiên lão cũng không phải kẻ ngốc, bản tôn lão đang trốn ở bên ngoài, lão chỉ khống chế phân thân tới tra xét một chút.
Quy rất thấp thỏm. Trước đây lão tuyệt đối không dám tới gần Vĩnh Sinh Sơn, sau khi trở thành nhất đẳng thì lá gan mới lớn hơn một chút, nhưng nếu không có việc gì thì tốt nhất là đừng tới địa phương quỷ quái này.
Những năm quâ có không ít kẻ xui xẻo bị giết ở đây.
Sinh vật hình người thì không sao, nghe nói Võ Vương chỉ cần thấy sinh vật không phải hình người thì đôi mắt sẽ phát ra lục quang, nghe nói là vì đói, ai biết được.
Quy vô cùng cẩn thận tra xét từng chút một.
Lão sợ bị ngộ sát, chỉ có thể truyền ra thanh âm vô cùng nhỏ bé: "Văn Vương đại nhân, ta có việc cầu kiến"
Làm như vậy thì nếu đối phương đang ẩn núp muốn tập kích lão, nghe được thanh âm này thì chắc sẽ không lập tức đánh chết phân thân ngay.
Lão kêu gọi một lúc nhưng không có động tĩnh gì.
Quy sốt ruột, Tô Vũ chỉ cho lão 3 ngày.
Tên khốn đó áp bức lão quá đáng.
"Văn Vương đại nhân, Quy có việc cầu kiến.."
Lão không ngừng kêu gọi.
Cùng lúc đó, ở một nơi cách phân thân không xa, Văn Vương mặc áo bào trắng chắp hai tay sau lưng yên lặng đứng nhìn, ánh mắt lộ ra thần mang, nhìn phân thân di chuyển để suy tính ra vị trí bản tôn.
Võ Vương không kiên nhẫn: "Làm gì đấy, trực tiếp giết là xong việc, ngươi nhìn làm gì?"
Nhìn là biết kẻ này không có ý tốt, cứ làm thịt luôn cho xong.
Văn Vương không đáp lại, thần quang trong mắt lập loè, hồi lâu, y nhìn về phía hư không nơi xa, hình như bản tôn gia hỏa này đang ở bên kia, nơi đó nằm ngoài phạm vi cấm địa bao trùm.
Văn Vương nhướng mày: "Nhất đẳng"
sổ"
Võ Vương không để ý lắm, nhất đẳng thì làm sao?
Nhất đẳng cũng phân mạnh yếu, vừa nhìn đã biết gia hỏa này chẳng ra gì.
Ông không hứng thú dây dưa với kẻ tên Quy bên dưới, ông đề nghị: "Tên kia đã ra ngoài, chúng ta tấn công hang ổ của gã, xử lý thế lực của gã rồi giải cứu Văn Ngọc đi"
Văn Vương không để ý tới, chuyện này không đơn giản như vậy.
"Nói gì đi chứ! Đó là muội muội của ngươi mà, ngươi mặc kệ ư?"
Văn Vương mỉm cười nghiêng đầu nhìn ông: "Gấp cái gì. Ngươi cho rằng tên kia thật sự rời đi sao? Gã đang tìm cớ để dụ chúng ta vào địa bàn của gã, khi đó chúng ta muốn chạy cũng khó"
"Nhưng..."
Thật ra không phải là Võ Vương không hiểu, nhưng ông vẫn thấy hơi bực bội: "Nhưng nếu gã trở về thì lại càng phiền toái. Không phải gã muốn dụ chúng ta cắn câu sao? Vậy thì nhân lúc này diệt địa bàn của gã đi"
Văn Vương không đáp, y lại nhìn về phía phân thân bên dưới, hơi nhướng mày: "Ngươi cảm thấy lão là con môi hay thật sự có việc nên tìm chúng ta?"
"Có thể có chuyện gì chứ?"
Võ Vương khinh thường: "Một kẻ không có danh khí bỗng nhiên xuất hiện thì chỉ có thể là mỏi. Không chừng là do tên khốn kia an bài đấy"
Văn Vương mỉm cười, chuyện này chưa chắc.
Y nhanh chóng phán đoán cân nhắc, bất chợt thân ảnh y lóe lên.
Bên kia, Quy đang cẩn thận kêu gọi, bỗng nhiên lão hoa mắt một cái, khi khôi phục thì lão vô cùng hoảng sợ. Tuy đây chỉ là phân thân nhưng phân thân của nhất đẳng như lão cũng rất mạnh, vậy mà lão không cảm ứng được gì thì đã bị đối phương kéo đi.
Thật đáng sợ!
Quy vừa định nói chuyện, một người hiện lên trước mắt, người đó mặc áo bào trắng, khí tức mơ hồ, khí độ phi phàm, y vừa xuất hiện thì Quy liền thấy như thế giới luân chuyển, đường như lúc này lão đang ở trong một trạch viện.
Một cây đại thụ che trời hiện lên, bàn đá ghế đá xuất hiện.
"Ngồi đi"
Văn Vương cười nhạt, y tự ngồi xuống trước. Một ly trà lập tức hiện lên trong tay Quy, lão hoảng sợ thất sắc.
Quá mạnh!
Dù chỉ là phân thân nhưng lúc này lão cũng cảm thấy chấn động, khí tức phiêu đãng, liếm liếm môi, cẩn thận nói: "Không dám, xin hỏi... ngài là Văn Vương đại nhân sao?"
"Ngươi là tiền bối, ta không dám nhận"
Văn Vương nâng chén trà lên uống một ngụm, trong mắt hiển hiện ý cười: "Ngươi đang tìm ta à?
"Đúng... Không phải.."
Quy hết sức khẩn trương, vội nói: "Đại nhân... Đại nhân đừng hiểu lắm, có người nhờ ta tìm đại nhân..."
SỔ?"
Văn Vương cười mỉm: "Là người trong cửa hay là ngoài cửa?"
Quy cả kinh!
Sao ngươi lại biết có thể là ngoài cửa có người tìm ngươi?
Người ngoài cửa căn bản không thể liên hệ với người bên trong.
Lúc này, một tráng hán xuất hiện bên cạnh Văn Vương, không kiên nhẫn nói: "Trực tiếp bắt lấy bản tôn, tìm tòi ký ức là xong, phiền toái như vậy làm gì?"
"Đừng ồn ào!"
Văn Vương quát một tiếng rồi lại cười nói: "Tiền bối tiếp tục nói đi"
Quy rất khẩn trương, lão ba hoa chích choè trước mặt Tô Vũ nhưng đứng trước mặt hai vị này thì lão thật sự rất sợ hãi. Bọn họ là chí cường giả đã đối đầu với một vị bá chủ cấm địa vô số năm tháng.
Mấy năm nay, có cường giả nhất đẳng Vĩnh Sinh Sơn đã bị giết.
Trừ vị bá chủ kia, còn lại bất cứ kẻ nào gặp phải bọn họ thì đều có nguy cơ ngã xuống.
Quy nghĩ vậy, lão không dám chậm trễ, vội vàng đáp: "Đúng, là ngoài cửa..."
Võ Vương lập tức trừng mắt, Văn Vương khẽ nắm tay, y ngẫm nghĩ rồi cười hồi: "Nhờ ngươi tìm ta để làm gì?"
Quy kinh ngạc. Văn Vương đang giả vờ bình tĩnh hay thật sự không thèm để ý, lão nói là người ngoài cửa mà phản ứng của y lại bình đạm như thế? Cũng không hỏi xem là người phương nào sao?
Lão đoán Văn Vương chỉ đang giả vờ bình tĩnh nhưng lão cũng không dám để y đợi lâu, vội nói: "Là Nhân Chủ đời thứ 10 của Nhân tộc nhờ ta tìm đại nhân, Nhân Chủ đời thứ 10 chính là... Chính là vị chủ nhân thứ 10 của Nhân tộc sau Nhân Hoàng"
"Ta biết"
Văn Vương mỉm cười: "Không cần giải thích, nói thẳng đi, hắn tìm ta có chuyện gì?"