Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3535 - Chương 3535: Tự Do - Trách Nhiệm.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3535: Tự Do - Trách Nhiệm.
 

Một lát sau.

Tô Vũ đi theo chiếc giày tìm được địa tâm trong thiên địa.

Nơi đó giống như một vùng hư không khác, một chiếc giày kim sắc huyền phù trên không, một cỗ lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó, đây mới là trung tâm chiếc giày.

Tô Vũ nhìn giày, hắn mơ hỏ nhìn thấy hơn một ngàn lực lượng đại đạo.

Tô Vũ khẽ biến sắc: "Hình như Nhân Hoàng phải mất mặt thật rồi"

Trong những người khai thiên, không tính Tử Linh Chi Chủ đi độc một đạo, thiên địa của Nhân Hoàng tuyệt đối không hoàn thiện bằng Văn Vương, đạo tắc cũng không nhiều bằng.

"Có lẽ Văn Vương thật sự mạnh hơn Nhân Hoàng"

Tô Vũ cảm khái, Nhân Hoàng thật mất mặt!

Đại Chu Vương và Thông Thiên đều nhìn về phía thiên địa kia, kỳ thật khu vực trung tâm rất nhỏ.

Dường như toàn bộ thiên địa đều nằm trong phạm vi chiếc giày.

Hai người đều mơ hồ cảm nhận được lực lượng khiến người ta sợ hãi.

Đại Chu Vương phun tào: "Nhẫn nhịn giỏi thật, ta cảm thấy nhẫn đạo của Văn Vương rất mạnh, y gần như chưa bao giờ vận dụng thiên địa, cũng chưa từng bại lộ"

Nếu bại lộ, Văn Vương nhất định sẽ càng cường đại hơn thời kỳ năm xưa.

Tô Vũ mỉm cười, hắn không quá để ý, bởi vì dã tâm của Văn Vương rất lớn, y muốn đặt một cái bẫy khổng lô, trước khi thành công, y chắc chắn sẽ không bại lộ.

Điểm này giống với tính cách của Tô Vũ, khi rời đi, Tô Vũ cũng không mang Trà Thụ theo.

Hắn cũng muốn đặt một cái bẫy, nhưng giờ xem ra cái bẫy của hắn không đáng là gì so với bẫy của Văn Vương. Văn Vương muốn dùng một mẻ hốt gọn vô số cường giả tam môn.

Tô Vũ tới gần vòng trung tâm, có khả năng chiếc giày nho nhỏ này mới là bản thể.

Kích cỡ giày như vậy mới thích hợp, nếu lớn như Tinh Thần Hải thì chân Văn Vương phải to đến mức nào?

"Thiên địa vẫn đang ở đây chứng tỏ Văn Vương không dùng đến lực lượng thiên địa, hoặc nên nói là ông ấy chỉ dùng lực lượng bản thể"

Không dùng lực lượng thiên địa không có nghĩa là không có thực lực.

Như Tô Vũ ở trong hay ngoài thiên địa thì đều có thực lực, thiên địa không bị hủy, ở bên ngoài hắn vẫn có chiến lực nhị đẳng.

Không có chuyện hắn cách xa thiên địa thì sẽ biến thành người thường, nhưng ở trong thiên địa thì hắn có thể vận dụng đại lượng lực lượng, thực lực sẽ tăng lên.

Tô Vũ được tăng thêm không ít, có thể từ nhị đẳng biến thành nhất đẳng.

"Nếu thiên địa của Văn Vương có thể mang đi thì chắc chắn ông ấy sẽ mạnh hơn hiện tại"

Tô Vũ cẩn thận quan sát từng luồng lực lượng quy tắc dật tán trong thiên địa của Văn Vương.

Tô Vũ đang tra xét ngọn nguồn năng lượng.

Hiện tại năng lượng trong thiên địa của Tô Vũ có một phần đến từ lực lượng hỗn độn biến thành, một phần là do giết người rồi cắn nuốt.

Chẳng lẽ Văn Vương cũng mổ ra một lỗ hổng trong thời không trường hà ư?

Nếu có lỗ hổng thì không lý nào Tô Vũ lại không nhìn ra, mọi người cũng sẽ phát hiện được.

Vậy thiên địa của Văn Vương lấy lực lượng từ đâu?

Chẳng lẽ là do đích thân Văn Vương tự duy trì?

Văn Vương rời đi đã lâu, dù trước đây do y duy trì thì hiện tại cũng không thể, cách Thiên Môn, truyền lực lượng đến thì sẽ bị suy yếu đi rất nhiều.

"Có lẽ ta có thể có chút thu hoạch tại đây"

Ánh mắt Tô Vũ lộ vê khác thường, hắn sẽ thu hoạch cái gì?

Đương nhiên là phương pháp cường hóa thiên địa.

Trong tình huống Văn Vương không có mặt, không có lực lượng hỗn độn, không mở ra lỗ hổng trong thời không trường hà thì thiên địa của Văn Vương vận hành như thế nào?

Không thể nào trống rỗng sinh ra được.

Hiện giờ Tô Vũ còn chưa có biện pháp giải quyết vấn đề này, thay đổi lực lượng hỗn độn cũng cần không ít thời gian, rốt cuộc Văn Vương đã làm thế nào?

Hắn bước vào dưới giày như thể hắn đang bị đạp dưới chân, tuy rằng có hơi mất mặt nhưng nhiều khi Tô Vũ không quá để ý vấn đề này.

Văn Vương thật xấu tính, y để giày treo trên không, kẻ tiến vào thiên địa của y đều sẽ bị đạp dưới chân.

Vừa tiến vào thiên địa, dường như Tô Vũ đã bị thu nhỏ.

Bên ngoài, Đại Chu Vương và Thông Thiên Hầu hoang mang.

Lúc này, Tô Vũ chỉ có kích cỡ như con kiến, hắn chui vào trong thiên địa của Văn Vương, nhất thời chiếc giày với kích cỡ bình thường kia lại trở thành bầu trời trong mắt Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn ra ngoài, cảnh tượng trở nên cổ quái, bấy giờ bên ngoài đang có hai người khổng lỏ.

"Thật thú vị"

Nạp Tu Di chỉ thuật.

Tuy trông thiên địa của Văn Vương có vẻ hơi bé nhưng trên thực tế nó không nhỏ chút nào, Tô Vũ vừa bước vào liền cảm nhận được nó bền vững hơn, cường đại hơn thiên địa của hắn nhiều, từng luồng lực lượng đại đạo tràn ngập thiên địa.

Đây là một tân thiên địa tự do tự tại.

Tô Vũ ngẩng đầu nhìn, dường như hắn đang được chiêm ngưỡng một thế giới mới, không khí nơi này rất trong lành, mặt đất tỏa hương thơm.

Đó là hương vị tự do.

Tô Vũ nhắm hai mắt yên lặng cảm thụ, bỗng nhiên hắn hiểu ra Văn Vương đang theo đuổi cái gì.

Đó là tự do.

Văn Vương là một người như vậy.

Tất cả những điều y làm đều vì một mục đích giống như Tô Vũ, đó là tự do.

Lúc trước, có người nói Tô Vũ giống Văn Vương, sau khi cảm nhận lâu thì mọi người lại cảm thấy Tô Vũ không giống nữa, hắn chỉ thỉnh thoảng ngụy trang trở nên giống như Văn Vương, Đại Chu Vương nói rằng Tô Vũ giống Nhân Hoàng hơn.

Cái gọi là giống Nhân Hoàng này, Tô Vũ cảm thấy chẳng khác gì tròng gông xiểng lên Văn Vương tự do để biến thành Nhân Hoàng không hề tự tại.

Giờ khắc này Tô Vũ đã hiểu ra.

Có lẽ hắn là sự kết hợp giữa Nhân Hoàng và Văn Vương.

Hắn hướng tới tự do nhưng hắn không thể nhẹ nhàng đạt được, hắn không giống Văn Vương, ở thời kỳ kia, Nhân Hoàng có thể giúp Văn Vương giải quyết phiền toái nên y được tự do.

Còn Tô Vũ chỉ có thể tự mình gánh vác.

"Tự do tự tại, tung hoành thiên địa"

Khi Tô Vũ đang yên lặng cảm ngộ, hắn đã cảm nhận được tâm tư của Văn Vương.

Nhưng hắn cũng cảm nhận được trong sự tự do này có chút trói buộc.

Hắn phát hiện có lẽ Văn Vương cũng đang bị ràng buộc, xiềng xích đó bắt nguồn từ nhiều yếu tố.

Nhân tộc, thân nhân, bằng hữu, chiến hữu...

Y theo đuổi tự do nhưng lại bị trói buộc, cũng giống như Tô Vũ.

Tô Vũ cười khổ.

Ngay cả Văn Vương mà cũng bị Nhân Hoàng lây bệnh sao?

Thời khắc cuối cùng, Tô Vũ mơ hỏ cảm nhận được một điều, một hương vị quen thuộc ~ đó là trách nhiệm.

Giờ khắc này, Tô Vũ có chút bất đắc đĩ và chua xót: "Hóa ra ngài cũng bị lây bệnh, hoặc nên nói rằng khi trời đất này còn chưa yên thì không ai có thể hưởng thụ tự do"

Văn Vương - người được xưng là tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, tùy tâm sở dục nhưng thật ra cũng bị trói buộc.

Gông xiểng quen thuộc ấy gọi là trách nhiệm.

Tô Vũ thở dài: "Vì sao Nhân Hoàng không lấy đi tất cả trách nhiệm trong thế gian này?"

Trước đây hắn rất ngưỡng mộ Văn Vương có thể theo đuổi tự do, trừ việc xui xẻo vì vấn đề của muội muội ra thì còn lại không gì có thể chê được, nhưng hiện tại hắn hiểu ra rằng thiên địa của Văn Vương vẫn luôn giấu ở đây không hề động đến cũng là biểu hiện của việc đã mất đi tự do.

"Hồng trần khóa phàm tâm, phàm nhân có phàm tâm, Văn Vương, ngài cũng không trốn được kiếp nạn này"

Tô Vũ cười nhạo, hắn vung tay lên, một cỗ lực lượng tan biến, tự do giả tạo tiêu tán.

"Tự đo giả dối"

Tự do ở đâu ra, từ khi biết Văn Vương ở trong Thiên Môn thì phải hiểu rằng y không có khả năng đạt được tự do thật sự, nếu Nhân Hoàng có thể trấn áp chư thiên vạn giới, trấn áp tam môn thì Văn Vương mới có thể tiêu sái theo đuổi tự do chân chính.

Đáng tiếc là không thể.

Cái gọi là đại đạo tự do chỉ là biểu tượng, hắn lại hiểu ra, có một chút thu hoạch mới, cảm ngộ mới, đại đạo mới.

Hóa ra cái gọi là tự do không có thật.

"Cầu tác ư?

Tô Vũ yên lặng thể hội, đây là cầu tác sao?

Ở trong thiên địa của Văn Vương, hắn cảm nhận được một cỗ đại đạo khác, dường như đây mới là bản chất đại đạo của Văn Vương.

Tự do ban đầu chỉ là ngụy trang, người bình thường không thể nhìn thấu.

"Con đường phía trước kéo dài vô biên, trên dưới cầu tác, thăm dò chân lý thiên địa, hiểu được bản chất đại đạo.."

Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng nhiên tràn đầy cảm xúc.

Bản chất trung tâm của Văn Vương là tìm kiếm sự thật, hiểu ra bản chất thế giới.

"Nghiên cứu viên?"

Một từ ngữ đã lâu không xuất hiện được Tô Vũ nhớ tới, chẳng lẽ Văn Vương cũng là một nghiên cứu viên?

Nếu thế thì thật thú vị.

Tô Vũ yên lặng lĩnh ngộ, dường như thiên địa hưởng ứng với hắn, một hư ảnh dần dần hiện ra.

Trong ánh mắt khác thường của Tô Vũ, đạo hư ảnh kia lộ vẻ mờ mịt nhìn về phía hắn, mê mang mở miệng: "Bệ hạ?"

Tô Vũ ngây ngẩn.

Hắn im lặng nhìn lão nhân, sau một lúc lâu, hắn cứng đờ hỏi: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Đây là đâu?"

Lão nhân mờ mịt nhìn Tô Vũ.

Bình Luận (0)
Comment