Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3558 - Chương 3558: Trao Quyền Cho Tô Vũ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3558: Trao Quyền Cho Tô Vũ.
 

Tô Vũ vẫn suy tư rất nghiêm túc, có lẽ ý nghĩ của lão Vạn thích hợp hơn ý định của hắn lúc trước nhiều.

Rất nhanh, Tô Vũ quay người đi đến chỗ Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng thấy Tô Vũ đi tới thì cũng đến trao đổi với hắn một hỏi, nghe được ý định của hắn, Nhân Hoàng suy tư một chút bèn gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Tô Vũ.

Tô Vũ nói không sai, mặc dù lúc này Nhân Hoàng sốt ruột muốn trở về dung hợp thiên địa, nhưng y làm theo sắp xếp của Tô Vũ có lẽ sẽ càng có lợi hơn cho thế cục sắp tới.

Mọi người còn đang trò chuyện, vui cười.

Đúng thời khắc này, Nhân Hoàng ho nhẹ một tiếng, lập tức làm cho tất cả mọi người dừng động tác lại.

Nhân Hoàng cất lời: "Chư vị, tình huống của ta thì mọi người đều đã biết! Ta không thích hợp tham dự chiến đấu kịch liệt, tái chiến một trận có khi ta sẽ hoàn toàn ngã xuống"

Mọi người lập tức nghiêm túc hơn.

Nhân Hoàng cười nói: "Ta nghĩ mọi người đều thấy được thực lực và năng lực của Tô Vũ, cũng biết mọi chuyện hắn làm ở vạn giới, có thể nói... hắn là truyền kỳ, có lẽ kém một chút... Ha ha ha, nhưng thật sự là hắn rất truyền kỳ!"

Mọi người lộ ra ý cười, bọn họ thích Nhân Hoàng tự tin thế này, mặc dù ai cũng cảm thấy y lại đang khoác lác!

Nhân Hoàng cười vui vẻ: "Cho nên ta nghĩ tiếp theo mọi người nên nghe mệnh lệnh của Tô Vũ, phục tòng quân lệnh, tiến hành chiến đấu, trên chiến trường mọi người đã theo ta nhiều năm thì đều biết quân lệnh như núi, kỷ luật nghiêm minh!"

Trong lòng mọi người lập tức hơi ngưng trọng.

Nhân Hoàng nói tiếp: "Đương nhiên, chưa hẳn mọi người đều tán đồng Tô Vũ, nhưng có ý kiến thì mọi người có thể nói với ta sau khi chiến đấu kết thúc, chúng ta sẽ cùng tổng kết hậu chiến, chỗ thiếu sót liền tiến hành cải tiến... thế nhưng tuyệt đối không thể trái lệnh ở trên chiến trường!"

Thanh âm của Nhân Hoàng nghiêm túc hẳn lên, chứa đựng sự trang nghiêm cùng trịnh trọng: "Tất cả đều là lão binh, rất nhiều huynh đệ đi theo ta từ Nhân cảnh giết tới chư thiên, từ chư thiên giết tới thượng du thời không trường hà! Đến hôm nay chắc chắn sẽ không ai không hiểu! Cho nên dù là quân lệnh sai lầm thì ta sẽ kịp thời ngăn lại, hoặc hậu chiến nói với ta, không được phép đang chiến đấu nửa đường lại giở trò gì đó ảnh hưởng tới người của chúng ta"

Lúc này, Minh Vương như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên ông lên tiếng: "Bệ hạ, nếu Tô Nhân Chủ muốn chúng ta đi chịu chết thì sao?"

Ông sợ mọi người hiểu lầm, bèn bổ sung thêm: "Ví dụ như, Tô Nhân Chủ nói toàn bộ các ngươi đi tự bạo, nổ cho vạn tộc người ngã ngựa đổ, những người khác thì đi thu hoạch... Chúng ta cũng phải đáp ứng ư?"

Nhân Hoàng gạt đi: "Tô Vũ sẽ không hạ loại chỉ lệnh mất não này..."

Cách đó không xa, Tô Vũ đang đứng im khoanh tay, bỗng nhiên chen vào: "Vậy cũng khó nói!"

Nhân Hoàng bó tay luôn rồi, ngươi nói ngược với ta làm gì?

Ta đang trao quyền cho ngươi đấy!

Tô Vũ thản nhiên nói: "Trên chiến trường, hết thảy mọi chuyện đều có khả năng, khi đại chiến kịch liệt, tự bạo mới có thể thắng lợi, vậy ta muốn ngươi tự bạo, chẳng lẽ ngươi lại muốn kháng lệnh?"

Tô Vũ hờ hững nói: "Hi sinh bản thân thành toàn cho tập thể, đây không phải cũng là điều mà rất nhiều người theo đuổi à? Chỉ cần chiến tranh thắng lợi, chẳng phải hết thầy đều không cần giải thích sao?"

Mọi người vô thức nhìn về phía Đại Chu Vương cách đó không xa, ai quen thuộc với Tô Vũ thì đều hiểu hắn đây là lại bắt đầu nhằm vào Đại Chu Vương.

Minh Vương khẽ cười: "Cũng đúng... Thế nhưng chúng ta chỉ sợ Tô Nhân Chủ tín nhiệm dòng chính, khi thu hoạch thì là dòng chính, khi hi sinh lại đẩy chúng ta ra, vậy thì chúng ta chắc chắn không phục!"

"Không hoạn nạn bên nhau thì khó mà công bằng... Đây cũng chẳng phải lời nói suông!"

Minh Vương đẩy vấn đề về phía Tô Vũ, ngươi sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi tùy ý lấy ra một ví dụ: "Lúc trước khi ta tới thượng giới, lúc ấy ta thống lĩnh một nhóm Hợp Đạo, bao gồm cả Vạn phủ trưởng, Đại Chu Vương, Định Quân Hầu, Ám Ảnh Hầu, Vân Thủy Hầu, Nam Khê Hầu và Thiên Diệt... cả một đám người!"

"Việc này, không biết Tuyết Lan đã nói cho các ngươi biết hay chưa. Nhưng ngày đó, ta đã ra lệnh cho tất cả mọi người tự bạo!"

Có người lập tức cảm thấy lòng mình thít chặt.

Tô Vũ tiếp tục: "Ngày đó người nghe lệnh đều sống tiếp được, không một ai vẫn lạc!

Những kẻ không nghe lệnh, không tự bạo như Ám Ảnh, Vân Thủy, Vụ Sơn, Giang Hải đều đã chết! Đối với Nam Khê, ta chỉ là chuyện cũ bỏ qua, lười truy cứu trách nhiệm mà thôi! Tuyết Lan tuy không nghe lệnh nhưng cũng bị địch nhân tự bạo khiến nhục thân võ vụn, nếu không phải Tuyết Vương lưu lại phong ấn bảo mệnh thì nàng cũng đã sớm vẫn lạc"

Tô Vũ lạnh nhạt nói: "Nếu ví dụ này vẫn chưa khiến mọi người tiếp nhận được thì dù ta nói nhiều bao nhiêu cũng đều là vô dụng! Nghe ta, ta tự nhiên sẽ tận hết sức lực để các ngươi sống sót... Không nghe ta, loại người này chết rồi thì có liên quan gì tới ta đâu?"

Minh Vương trầm tư một hỏi, lại nói: "Vậy nếu như ý kiến của chúng ta khác biệt với Tô Nhân Chủ thì sao?"

"Kìm nén!"

Tô Vũ đạm mạc nói: "Chờ chiến đấu kết thúc rồi đi tìm Nhân Hoàng khóc lóc kể lể, ngài ấy tự nhiên sẽ tới tìm ta! Ta cũng sẽ cho Nhân Hoàng một lời công đạo! Còn các ngươi không có tư cách cò kè mặc cả, đương nhiên nếu cảm thấy ta quá bá đạo thì có thể không tham gia, ở lại hậu phương tọa trấn với Nhân Hoàng là được! Ta nói lời khó nghe trước, nếu cảm thấy Tô Vũ ta không có tư cách lãnh đạo các ngươi, vậy thì có thể rời khỏi, ta không ngại ít đi một nhóm người, nếu không có ai nguyện ý thì người mà ta mang theo vẫn có thể ngăn cản vạn tộc như thường"

Có một số người cảm thấy bị vũ nhục, Chiến Vương rầu rĩ lên tiếng: "Tô Nhân Chủ nói lời này có phần không ổn, chúng ta đã chinh chiến ở đây vô số năm thì chẳng ai sợ chết cả, nếu thật sự sợ chết thì năm đó đã bỏ chạy hết rồi!"

Tô Vũ mỉm cười: "Ta không nói các ngươi sợ chết, chư vị tiền bối ở tiền tuyến chém giết nhiều năm, ta không phủ nhận công lao của các tiền bối... Thế nhưng..."

Hắn dừng một chút rồi trang nghiêm nói tiếp: "Thế nhưng chúng ta cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi! Ngươi hỏi thử những người ở đây đi, mấy năm qua họ đã chém giết bao nhiêu trận? Đều là anh hùng thì mấy lời tán dương chẳng còn cần thiết nữa! So về giết người... e là chư vị còn không giết nhiều bằng chúng ta, chúng ta giết từ Nhân cảnh tới chư thiên, giết lên thượng giới, xuống Tử Linh giới vực, bây giờ đánh tới tận thượng du... Ai sợ chết chứ? Sợ chết thì không cần thiết đi theo ta!"

Luận công huân, ở đây ai ai cũng đều có công lớn, Tô Vũ lười nhắc lại nhiều lần.

Mà nếu luận công thì những người này chưa chắc đã hơn được các vị Đại Tần Vương.

Cách đó không xa, Nhân Hoàng nhìn thoáng qua Tô Vũ, cười nói: "Tô Nhân Chủ, ta không có yêu cầu gì nhiều với ngươi, chỉ có một điểm, hoặc nên nói là ranh giới cuối cùng của ta... Chiến tử thì có thể, tuyệt đối không thể chết oan! Rõ ràng có thể cứu mà không cứu, rõ ràng dòng chính của ngươi chết một người là có thể giải quyết, ngươi lại để cho ba, năm lão huynh đệ của ta phải chết, thì đó chính là tư tâm của ngươi quá nặng!"

Nhân Hoàng nói tiếp: "Chút thiên vị bình thường thì ta có thể lý giải, tỉ như đồng dạng cân cứu viện hai ngươi, một là Chiến Vương, một là Vạn phủ trưởng, ngươi lại chỉ có thể đi cứu một người. Ngươi cứu được Vạn phủ trưởng, mọi người có thể hận ngươi nhưng chúng ta vẫn sẽ không phản đối ngươi... Nhưng nếu ngươi có thể cứu cả hai mà lại chỉ cứu Vạn phủ trưởng, mặc kệ Chiến Vương, vậy ngươi không xứng làm lãnh tụ!"

Nụ cười của y biến mất, trở thành vẻ nghiêm túc, nói chuyện cũng rất trực tiếp.

Thiên vị một chút là điều tất nhiên, nhưng Tô Vũ không thể quá mức, nếu không Tô Vũ chẳng xứng làm lãnh tụ, Nhân Hoàng cũng sẽ không giao người của mình đi theo hắn chịu chết.

Tô Vũ cười khẽ: "Ngài cứ đôn đốc chiến đấu là được"

Nhân Hoàng gật gật đầu: "Ta sẽ theo dõi!"

Bình Luận (0)
Comment