Tô Vũ nỡ nụ cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vạn Thiên Thánh: "Ý của ngài là?"
"Đánh một trận ác liệt đi!" Vạn Thiên Thánh thở dài: "Ngươi luôn muốn một mình gánh vác hết thảy, luôn lo lắng có người vẫn lạc, luôn muốn mưu đồ hoàn thành hết thầy, nhưng ngươi phải hiểu rằng dù là Nhân Hoàng mưu đồ nhiều năm như thế thì cũng có thời điểm phải nhận thất bại!"
"Thừa dịp lúc này còn chưa tới mức chiến bại rồi chết, vừa vặn thực lực vạn tộc tương đương với chúng ta, đánh một trận ác liệt đi!"
Vạn Thiên Thánh chân thành nói: "Ngươi chuyên tâm đối phó với đối thủ của ngươi là được, ngươi quan tâm nhiều quá, quản nhiều quá cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt"
Tô Vũ trầm mặc một hỏi mới hỏi: "Đây cũng ý của mọi người sao?"
"Đúng!"
Vạn Thiên Thánh gật gật đầu: "Đánh một trận ác liệt, lần này thực lực của vạn tộc và chúng ta không sai biệt lắm, chúng ta mơ hồ còn có thể chiếm một chút thế thượng phong! Ngươi tiếp tục như thế là không được, cưỡng ép để mọi người tăng lên thì mọi người sẽ càng thêm ÿ lại vào ngươi, dẫn đến mọi người cảm ngộ đại đạo không sâu. Đây không phải chuyện mà một vị tướng soái nên làm!"
"Tô Vũ, ngươi không phát hiện mọi người càng ngày càng không thích suy nghĩ gì nữa sao?"
"Tiếp tục như thế... tất cả mọi người đều sẽ xuất hiện tình trạng thoái hóa"
Tô Vũ cười: "Quản nhiều cũng không tốt à?"
"Có lẽ là thế"
Vạn Thiên Thánh đề nghị: "Buông tay lúc thích hợp là chuyện nên làm"
"Cho nên, ý của ngài là lần này Nhân Hoàng rời đi... Chúng ta sẽ đánh một trận thật hung ác?"
"Không!"
Vạn Thiên Thánh nói: "Vì sao nhất định phải chờ Nhân Hoàng rời đi? Vì sao nhất định phải chờ ngài ấy đoạn đạo thì ngươi mới chiến? Tô Vũ, đây không phải phong cách của ngươi! Thừa dịp Nhân Hoàng vẫn còn ở đây, còn có thể trấn áp kiêu binh hãn tướng dưới tay ngài ấy, chúng ta liền đánh một trận! Cùng rèn luyện với người của Nhân Hoàng một chút! Nhân Hoàng tọa trấn hậu phương, uy hiếp vạn tộc sẽ càng có hiệu quả hơn!"
"Sau đó mổ ra đại chiến thứ hai, thứ ba... Một mực đánh cho tới khi vạn tộc không dám ngẩng đầu lên, đến lúc đó dù Nhân Hoàng rời đi, thậm chí là ngài ấy đoạn đạo thì vạn tộc cũng sẽ lo lắng liệu đây có phải cạm bẫy gì không, có phải có vấn đề gì hay không"
Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên cười gian trá: "Ngươi thậm chí có thể nói Nhân Hoàng vẫn lạc rồi! Mỗi một lần đều nói như thế... Qua mấy lần, mọi người sẽ chẳng còn tin nữa!
Còn nữa, những kẻ muốn dung đạo trong thiên địa của Nhân Hoàng... vì sao ngươi lại không lợi dụng phế vật?"
"Đó cũng là người của chúng ta, ngươi biết rõ khi đoạn đạo sẽ nổ hắn một lần... Tại sao đến lượt người của Nhân Hoàng ngươi lại không nỡ hạ thủ, hay là ngươi vốn không có ý định ra tay?"
Vạn Thiên Thánh liếm môi một cái, cười nói: "Phải thừa dịp Nhân Hoàng còn ở đây mà trấn áp toàn bộ kiêu binh hãn tướng của hắn ta! Áp chế ngay trước mặt Nhân Hoàng!
Ta thấy có lẽ ngài ấy cũng sẽ ủng hột! Tô Vũ, ta biết ngươi chưa hẳn để ý tới những người này, cũng không có tâm tư đoạt quyền với Nhân Hoàng... Nhưng ngươi không nghĩ thế đâu phải người khác sẽ không nghĩ thế?"
Ông cười nói: "Đây không phải đoạt quyền... Mà là mọi người sẽ vô thức nghĩ rằng ta nên nghe Nhân Hoàng hay nên nghe theo Tô Vũ? Khi đại chiến, người của Nhân Hoàng sẽ nghĩ ngài ấy đi rồi thì ta phải nghe lệnh của Tô Vũ sao? Nhân Hoàng chưa chết, một khi nghe ngươi rồi xuất hiện tổn thất nặng nẻ, vậy thì liệu ngài ấy có suy yếu hay không?"
Tô Vũ nhìn lão Vạn, nhân sinh có rất nhiều thời điểm mê mang, có đôi khi hắn đã tự mình vượt qua, một số thời khắc lại cần người nhắc nhở đôi câu.
Thực tế Vạn Thiên Thánh đã chỉ điểm cho Tô Vũ rất nhiều lần.
Ngày hóa thân thành nhân ma, ông đã nói cho Tô Vũ biết cái gì mới là "bần cùng thì giữ mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ", sau lần đó Tô Vũ cũng đã tràn đầy cảm ngộ.
Cũng chính bởi vì lần đó, khi Tô Vũ leo lên vị trí Nhân Chủ, việc trước tiên hắn làm chính là cưỡng ép thu quyền, không đồng ý với mình thì hắn sẽ cưỡng ép trấn áp, không cố ky bất cứ kẻ nào.
Bây giờ, Vạn Thiên Thánh lại bắt đầu truyền cho mình một chút cảm ngộ.
Tô Vũ vốn nghĩ rằng sau khi Nhân Hoàng rời đi rồi đoạn đạo, hắn mới suy tính đến chuyện chiến đấu, nhưng ý kiến của Vạn Thiên Thánh lại khác hẳn với hắn.
Tô Vũ rơi vào trầm tư.
Một lát sau, hắn hỏi: "Ý của ngài là ta vẫn phải thu nạp người của Nhân Hoàng?"
"Đương nhiên!"
Vạn Thiên Thánh khẽ nói: "Ngươi có thể thương lượng với Nhân Hoàng khi có việc, nhưng thời điểm ngài ấy không ở đây, ngươi nhất định phải cho mọi người một ấn tượng rằng... ngươi là duy nhất!"
"Không, thậm chí phải làm được tới mức dù Nhân Hoàng ở đây thì ngươi cũng là duy nhất!"
Vạn Thiên Thánh nói: "Sau đó họ có thể tìm Nhân Hoàng để khiếu nại, để Nhân Hoàng tìm ngươi hiệp đàm, nhưng ngươi không cần phải nói quá nhiều với họ"
Vạn Thiên Thánh nhìn về phía Tô Vũ: "Thứ họ cần làm chính là nghe lệnh! Trước khi Nhân Hoàng chưa phản đối... ngươi có thể không cần để ý tới bọn họ, mà việc ngươi cần làm là khiến họ nghe lời"
Tô Vũ lâm vào suy nghĩ, một lát sau cười nói: "Làm vậy có phải không được hay lắm?"
"Cái này thì có là gì?"
Vạn Thiên Thánh bật cười: "Đối với ngươi thì Nhân Hoàng và Đại Tần Vương có gì khác nhau sao? Lúc trước khi trở thành Nhân Chủ, không phải ngươi cũng áp chế những vị cổ lão kia như thường à? Hơn bốn trăm tuổi hay là hơn bốn vạn tuổi ở trong mắt ngươi đều cổ lão, ngươi có quan tâm họ bao nhiêu tuổi đâu? Ngươi cũng đừng đối đãi khác biệt làm gì, không thì Đại Tần Vương sẽ đau lòng chết đấy, vì sao đãi ngộ của Nhân Hoàng lại phải khác đi chứ?"
Tô Vũ nở nụ cười.
Rất có lý!
Vạn Thiên Thánh nói tiếp: "Bây giờ không phải thời kỳ thái bình, Nhân Hoàng bị trọng thương, Văn Vương không có mặt, Võ Vương cũng rời đi, Minh Vương không giỏi đưa ra quyết sách, vậy chuyện này chỉ có thể do ngươi đảm nhiệm"
Tô Vũ gật đâu: "Cũng đúng, ngoại trừ ta thì ai có khả năng này?"
Vạn Thiên Thánh rất hài lòng, gia hỏa này cuối cùng cũng đã khôi phục, ông cười nói:
"Ngươi đối với Nhân Hoàng vẫn tồn tại một chút lòng kính sợ, bởi vì ngươi cảm thấy khả năng là hắn ta mãi mãi đều đúng, ngươi không hi vọng bởi vì những việc này sinh ra ngăn cách với hắn... Nhưng ngươi phải biết, Đại Tần Vương sẽ vì ngươi trừng phạt một số người mà sinh ra ngăn cách với ngươi sao? Càng là người biết chuyện thì sẽ càng hiểu đạo lý này"
"Nếu thực sự vì những việc đó mà Nhân Hoàng đã cảm thấy ngươi sai... vậy thì vừa vặn cũng chứng minh được thực chất y không đủ sáng suốt"
"Vậy y còn chẳng bằng cả Đại Tần Vương!"
Tô Vũ trêu chọc: "Ngài cứ nhắc mãi Đại Tần Vương làm gì? Đại Tần Vương nghe được thì sẽ khóc mất"
Vạn Thiên Thánh im lặng, rất nhanh ông cũng nói đùa lại: "Thế thì cũng chưa chắc, ta thấy Đại Tần Vương vui lắm, chẳng có tí bi thương nào cả. Còn có một chuyện, trên chiến trường chia làm hai đoàn thể là chuyện rất không sáng suốt! Vạn tộc chính là sự giáo huấn rõ nhất, làm như vậy sẽ dẫn đến khi phối hợp, cứu viện đều xuất hiện vấn đề, cho nên thừa dịp Nhân Hoàng chưa đi phải thống nhất phối hợp lại mới được"
Tô Vũ sờ sờ cằm: "Nói như vậy, chúng ta phải chủ động xuất kích..."
Tô Vũ nhìn về phía đối diện: "Bây giờ thiên địa của ta có thể lan tràn đến bên kia nhưng một khi đối phương tiếp tục chạy lên trên thượng nguồn thì ta sẽ không có cách nào bao trùm"
"Vậy thì có sao!"
Vạn Thiên Thánh không thèm để ý, ông nói: "Vậy cứ bức bách đối phương tiếp tục hướng lên thượng du, lúc này mà đi lên đó thì khi ngược dòng trở lại sẽ tiêu hao rất nhiều, kỳ thật ở đây đã là cực hạn rồi, nếu không Nhân Hoàng không cần thiết phải thuận dòng chảy, một mực bảo trì bất động ở đây chẳng phải là tốt nhất sao?"
Tô Vũ nghiêm túc lắng nghe.
Bên người có một vị lão nhân thỉnh thoảng chỉ điểm cho mình kỳ thật cũng không tệ.
Tô Vũ rất ít khi nghe người ta đề nghị, nhưng có vài người lại là ngoại lệ, tỉ như Vạn Thiên Thánh, Triệu Lập, Ngưu Bách Đạo, Chu Thiên Đạo, Liễu Văn Ngạn, họ đưa ra đề nghị cho hắn thì dù không tán đồng, hắn cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe và suy nghĩ.
Bất quá, bây giờ đi theo Tô Vũ chỉ có một mình Vạn Thiên Thánh.
Những người khác phần lớn đã bị Tô Vũ giấu đi.
Bởi vì họ quá yếu!
Tất nhiên Tô Vũ cũng có tư tâm của mình, người người đều có tư tâm, nhiều hay ít mà thôi, phụ thân, lão sư, một chút hảo hữu của hắn đều đã được hắn giấu đi, không cho bất luận kẻ nào biết.
Thậm chí hắn từng cân nhắc kĩ kết cục sau khi mình chiến bại, chết không toàn thây là điều tất nhiên.
Vạn Thiên Thánh nói đến đây thì cũng không nói thêm gì nữa.
Còn lại chính bản thân Tô Vũ đều đã rõ ràng.