Nhân Hoàng yên lặng nhìn Tô Vũ.
Cho đến lúc này, tựa hồ Nhân Hoàng đã hơi thấu hiểu Tô Vũ, hồi lâu sau y nói khẽ:
"Người ngoài đều nói Tô Vũ là kẻ thiên phú tuyệt đỉnh, bây giờ xem ra ngươi có lẽ chỉ là kê bình thường! Thực Phổ đã để ngươi thể nghiệm lực lượng đại đạo, một mặt khác cũng bảo vệ ngươi không cho ngươi sụp đổ... Đây là một loại thể nghiệm đáng sợ, nếu là cường giả có lẽ còn có thể tiếp nhận, đối với một đứa trẻ thì lại quá mức tàn nhẫn!"
Thời Gian Sách không ngừng đánh sụp ý chí của Tô Vũ nhưng đánh sụp xong thì lại không ngừng tu bổ, rèn luyện cho hắn.
Nhưng mà quá trình này kỳ thật quá lạnh lẽo, là một loại tàn phá cực kỳ vô nhân tính.
Có lẽ Tô Vũ sẽ không bị gõ chết ngay tức thì nhưng hắn sẽ sụp đổ.
Nhân Hoàng lại nói: "Có lẽ Văn Ngọc cũng không nghĩ tới bảo vật của nàng sẽ bị một hài tử 6 tuổi nắm giữ.."
Y cười khổ một tiếng: "Dựa theo lý thì không nên bị ngươi kế thừa mới đúng"
Tô Vũ cười: "Vậy thì phải cảm tạ Tinh, cũng chính là là tổ tông của ngài, không phải sao?"
Việc này trước đó Tô Vũ từng đề cập qua một lần, lúc này Nhân Hoàng nghe thấy chỉ đành trầm mặc, hỏi lâu mới mở miệng: "Cũng là gã hại ngươi... Còn Tinh... Có lẽ đó là tổ tông, có lẽ sớm đã không còn bất cứ quan hệ nào, tóm lại không cần để ý tới nữa"
Cách một cánh cổng, chuyện gì cũng sẽ thay đổi.
Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Vũ: "Ngươi chưa từng trải qua thời khắc sụp đổ ư?"
Tô Vũ cứ lẳng lặng mà nhìn Nhân Hoàng, hắn lộ ra ý cười vô cùng xán lạn.
Lòng Nhân Hoàng nao nao...
Nữa ngày sau, trong lòng y đã có phán đoán.
Có!
Không chỉ có, mà... vẫn luôn là như thết Thanh niên tóc trắng trước mắt này kỳ thật đã sớm hỏng mất, hắn điên rồi, hắn cuồng loạn, hắn tuyệt vọng, nhưng hắn không biểu lộ trước mặt như người khác, hắn chỉ điên ở trong lòng.
"Văn Ngọc.." Nhân Hoàng nỉ non một tiếng, đại khái là nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc này đúng không?
Văn Ngọc đã thành toàn cho Tô Vũ.
Nhưng nàng cũng hại Tô Vũ.
Có lẽ nàng không biết nàng chế tạo ra một người điên, một kẻ cuồng loạn như thế nào.
Tỉnh táo mà điên cuồng!
Lúc này Nhân Hoàng giống với Chu Tắc ngày đó, cả hai đều nhìn ra Tô Vũ từ đầu tới đuôi là một tên điên.
Nhưng mà thời đại này có lẽ chỉ có thể dựa vào tên điên như hắn đến cứu vớt.
Nhân Hoàng nhìn sâu vào mắt Tô Vũ, Tô Vũ lại cười rất xán lạn, hỏi lâu sau hắn mới nói:
"Trên mặt ta có hoa à? Nhân Hoàng sẽ không có ý đỏ gì với ta đấy chứ?"
Nhân Hoàng bật cười, qua thêm một lúc y mới nói một câu nhỏ khó mà nghe rõ được:
"Có lẽ ngươi cần ba cổng mổ ra.."
Tô Vũ nhìn y không nói gì.
Mà Nhân Hoàng thì đã cất bước rời đi, tiếp tục trao đổi với đám Nhạc Vương bên kia.
Có lẽ Tô Vũ cần ba cổng mổ ra.
Bởi vì hắn cần chiến tranh.
Áp lực chiến tranh sẽ giúp Tô Vũ đè xuống hết thảy.
Nếu không, Nhân Hoàng lo lắng khi Tô Vũ không có áp lực, mất đi chiến tranh bức bách, không biết hắn sẽ biến thành cái dạng øì?
Triệt để sụp đổ sao?
Hay là có thể dần dần khôi phục?
Nhân Hoàng không biết!
Nhưng thật sự là y đã đoán được và thấy được Tô Vũ sớm đã ở bên bờ chuẩn bị sụp đổ, có lẽ chỉ cần hơi an tĩnh lại thì khả năng là Tô Vũ sẽ hồng mất, mà cũng có lẽ sẽ không, bởi vì Tô Vũ trong mắt y quá cứng cồi.
Giống như lần đầu tiên khi Triệu Lập nhìn thấy Tô Vũ, ông cảm thấy nhất định Tô Vũ có thể kế thừa y bát của mình, bởi vì gia hỏa này kiên cường vượt qua những gì ông tưởng tượng.
Nhìn Nhân Hoàng rời đi, Tô Vũ khẽ mỉm cười.
Ta cần ba cổng mổ ra sao?
Nói gì thế?
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ba cổng mở ra thì mới kích thích, không phải sao?
Nếu chúng không mở thì thật đúng là không kích thích tí nào.
Tô Vũ cười ha ha không ngừng, bỗng nhiên hắn hô: "Ngài chạy cái gì, còn chưa bàn xong chính sự cơ mà!"
Bên kia, Nhân Hoàng khoát tay áo, gấp cái gì.
Để cho ta tiêu hóa một chút đã!
Cái tên điên nhà ngươi, ta đi lần này còn không biết ngươi sẽ làm cái gì nữa, ta phải suy tính kĩ thêm một chút.
Sau khi đám Nhạc Vương đến, chiến lực của Tô Vũ lại một lần nữa tăng lên.
Nhân Hoàng cùng mấy vị mới tới hàn huyên một hỏi, bởi vì mấy vị này có người là cường giả đỉnh cấp năm đó lưu thủ, cũng có người ở lại đoạn hậu, còn có cả Thư Linh trong thiên địa của Văn Vương, y phải tâm sự kỹ càng mới được.
Thuận tiện cũng tìm hiểu thêm một chút về Thư Linh, cũng như cảm thụ thực lực sau khi dung hợp thiên địa.
Ánh mắt Nhân Hoàng vẫn cực kỳ chuẩn xác.
Không cần Tô Vũ giới thiệu, y đã có thể nhìn ra trạng thái của Thư Linh ngay.
Mà lúc này, Vạn Thiên Thánh đi tới bên cạnh Tô Vũ.
Thấy Tô Vũ đang nhìn chiến tuyến của vạn tộc bên phía đối diện, ông nói khẽ: "Không cần để chuyện mới rồi trong lòng, chuyện của chúng ta chính chúng ta sẽ giải quyết, chuyện của lão sư ngươi cũng để hắn tự xử đi!"
Tô Vũ khẽ gật đâu: "Ta không có vấn đề gì, còn về lão sư ta thì chờ sau khi chiến tranh kết thúc đi"
Hoặc là bình định vạn tộc xong lại nói.
Vạn Thiên Thánh cũng không nhắc lại nữa, ông nhìn về phía đối diện, bên kia, từng đạo khí tức tung hoành vô cùng cường đại, ông nhỏ giọng: "Vạn tộc rất khó đối phó, dù là hiện tại thì chiến lực của chúng vẫn cường đại như trước"
Trước đó đại chiến một lần ngược lại còn khiến vạn tộc thêm đoàn kết.
Mỗi lần vạn tộc đều là như thế.
Mà Tô Vũ trầm tư hỏi lâu mới nói: "Gần đây phủ trưởng tiến bộ rất chậm, có phải đoạn đạo dung nhập thiên địa của ta nên cảm ngộ lại thiếu đi?"
Trước đó Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên tiến bộ rất nhanh, hiện tại thì đã chậm hơn rất nhiều.
Vạn Thiên Thánh cũng giống như những người khác, khó khăn lắm chỉ là tam đẳng mà thôi.
Đây là nhờ vào việc ông nắm giữ nhiều đại đạo, bất quá có một số đạo Vạn Thiên Thánh cũng chưa thể chưởng khống mà chỉ là dung hợp, nếu không, chỉ là thất tình lục dục thì ông đã có 13 đầu đại đạo, huống chỉ ông chủ tu Nhân đạo, không chỉ riêng mỗi thất tình lục dục này.
Nếu có thể chưởng khống hoàn toàn thì ông ít nhất cũng phải là nhị đẳng.
Vạn Thiên Thánh ngẫm nghị, gật gật đầu, quả thực là ông tiến bộ chậm hơn so với Tô Vũ, hoặc là so với những người khác, trong giai đoạn này ông cũng không có gì quá mức đặc thù.
Tất nhiên ông không nhất định phải đặc thù, nhưng làm đỉnh cấp thiên tài của thời đại này, ông nhất định phải hơn người.
Suy nghĩ một chút, Vạn Thiên Thánh nói: "Ta chưởng quản thất tình lục dục, sướng vui giận buồn, tham hận sĩ ác... phần nhiều đó đều là một loại cảm giác phù phiếm chứ không phải cố định! Những ngày qua ta cũng thử suy tư ngược một chút, lục dục của ta không quá mạnh!"
"Tìm nữ nhân cho ngài nhé?"
Tô Vũ trêu ghẹo một câu, Vạn Thiên Thánh cười mắng: "Nói lung tung! Cái gọi là lục dục, không đơn thuần chỉ sắc dục, lục dục bao quát rất nhiều thứ! Khát vọng đối với sinh tử, ham học hồi đối với tương lai, mong chờ đối với sự cường đại, ký thác đối với sự yên ổn.."
Ông đàm đạo rất nhiều, cũng lâu lắm rồi ông không trò chuyện với Tô Vũ.
Lần trước khi họ trò chuyện chính là khi Tô Vũ đi "vớt" ông ở trong thời không trường hà.
Vạn Thiên Thánh nói tiếp: "Ta nghĩ có lẽ gần đây bởi vì ngươi đóng đô hết thảy, khiến cho ta ít đi một chút thấp thỏm bất an với tương lai, thiếu cả một chút cảm giác nguy cơ nữa...
Tô Vũ bật cười: "Ta vừa mới bước vào nhất đẳng, ngài liền mất đi cảm giác nguy hiểm rồi?"
Vạn Thiên Thánh cũng cười: "Đâu chỉ ta, những người khác cũng thết Bởi vì... ngươi là kê bách chiến bách thắng!"
Tô Vũ nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vạn Thiên Thánh: "Ý của ngài là?"