Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3555 - Chương 3555: Lời Xin Lỗi Của Nhân Hoàng.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3555: Lời Xin Lỗi Của Nhân Hoàng.
 

Nhân Hoàng thấy bầu không khí có vẻ trùng xuống, y ho nhẹ một tiếng, mở miệng trước: "Tô Vũ, ngươi qua đây, chúng ta tâm sự chuyện khác, ta có lời muốn nói cho ngươi"

Y phải gọi Tô Vũ đi, nếu không bầu không khí ngột ngạt này có lẽ sẽ một mực tiếp tục kéo dài.

Hai người đi tới nơi không có ai.

Nhân Hoàng than nhẹ một tiếng: "Xin lỗi"

Tô Vũ bình tĩnh hỏi: "Sao Nhân Hoàng phải nói như vậy?"

Nhân Hoàng nói khẽ: "Việc này vốn là từ ta và Văn Vương mà ra. Năm đó Văn Vương rời đi là một cái bẫy, ta mang vạn tộc rời đi cũng là một cái bẫy! Có người mưu hại chúng ta, chúng ta cũng đang tính kế người khác! Ai cũng đều là thuận thế mà đi, ngươi đang đặt bẫy, ta cũng đang giở trò... Kết quả, ta thua một nước cờ mới có biến cố ở triều tịch thứ chín, mới có chuyện Bách Chiến phản bội...

Văn Vương rời đi, y vào Thiên Môn một mặt là để cứu muội muội, một mặt khác cũng là để đảo ngược bố cục của Thiên Môn, chỉ là Văn Vương không địch lại vị kia, cho tới bây giờ vẫn không thể thành công.

Nhân Hoàng mang vạn tộc tiến vào thời không trường hà, đi ngược dòng nước cũng vì có ý định trấn áp ba cổng, nếu không vạn tộc ở thời kỳ đó chưa hẳn là đã phản bội.

Võ Vương rời đi có thể là do Nhân Hoàng bảo hắn đi viện trợ cho Văn Vương, điểm này trước đó Nhân Hoàng cũng từng mơ hồ đề cập qua.

Đứng tại góc độ của Nhân Hoàng thì hết thảy những chuyện đã xảy ra đều là thứ y nên làm.

Chỉ là mọi kế hoạch chưa chắc đều có thể thành công, bố cục y bày ra ở vạn giới đã xuất hiện sai lầm.

Mà lúc này, kê bị ảnh hưởng là Tô Vũ.

Nhân Hoàng không thể không đứng ra tiếp nhận hết thảy, để tránh Tô Vũ có suy nghĩ gì khác.

Tô Vũ lại rất bình tĩnh: "Ta đã qua cái thuở oán trời trách đất, cái thuở hận trời hận đất bất công từ lâu rồi, chỉ có thể nói là bởi vì ta không đủ mạnh cho nên ta mới muốn mạnh lên, mới muốn nghịch chuyển hết thầy"

"Có lẽ Đại Chu Vương đã đúng... Tối thiểu, y làm cho ta ngày ngày gấp gáp, không thể không nghĩ biện pháp khiến bản thân mạnh mẽ hơn"

Khóe miệng Tô Vũ cong lên, tỏ ra trào phúng, hắn cười tự giễu: "Từ cái này mà ta cầu xin mọi người giúp đỡ đó, ta liền nói với chính mình, hết thầy mọi chuyện trên thế giới này đều phải dựa vào chính mình, dựa vào nắm đấm, dựa vào trí tuệ, dựa vào đầu óc!

Gặp phải phiền toái thì tự mình đi giải quyết!"

Nhân Hoàng thở dài, hồi lâu sau mới nói: "Cũng phải, ta không cần trấn an ngươi, ngươi cứng cồi mạnh mẽ hơn ta nghĩ rất nhiều! Đối với ngươi lời an ủi của người ngoài chẳng qua chỉ là chuyện tiếu lâm"

Nhân Hoàng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, khẽ cười: "Được rồi, ta lo lắng ngươi vì việc này mà phẫn nộ... Kỳ thật ngươi sẽ không như thế, có lẽ ngươi đã sớm đoán được hết thảy, nếu phẫn nộ thì có lẽ đã sớm bạo phát rồi"

Y chợt phát hiện ra bản thân không cần đi trấn an Tô Vũ, không cần phải làm như vậy.

Đúng là Tô Vũ còn rất trẻ, nhưng hắn lại không phải hài tử cái gì cũng không hiểu, nội tâm của hắn cứng côi hơn bất cứ ai, rất ít ngăn trở, gian khó nào có thể đánh gục Tô Vũ.

Lúc này, Nhân Hoàng tỏ ra nghỉ hoặc: "Ngươi mới hơn hai mươi tuổi, rất ít khi tao ngộ thất bại...

Tô Vũ cười: "Rất ít sao? Không, nên nói là rất nhiều! Ta phải cảm tạ Thời Gian sư... Nàng khiến ta hiểu một đạo lý, thất bại không sao cả, chết cũng chẳng là gì, ngươi chịu đựng được thì ngươi liền thắng!"

Ánh mắt Nhân Hoàng khẽ nhúc nhích: "Thực Phổ của nàng sao?"

Nghĩ đến đó, y chợt nhớ ra rằng có khả năng mình đã không để ý đến một vấn đề, ánh mắt y hơi khác thường: "Mấy tuổi thì ngươi kế thừa Thực Phổ của nàng?"

"6 tuổi"

6 tuổi!

Sắc mặt Nhân Hoàng khẽ biến: "Thực Phổ rất cường đại, dù chỉ có một chút xíu uy năng toát ra thì ngươi cũng không thể ngăn cản được"

Y khẽ lẩm bẩm: "Trong Thực Phổ uy năng vạn đạo tràn lan, bị phong ấn, bị đánh tan, xuyên qua cũng sẽ tiêu hao lực lượng... nếu nó tỏa ra một tia uy năng thì trên thực tế không có ảnh hưởng gì với bản thân ngươi nhưng khẳng định sẽ có một ít lạc ấn tinh thần lưu lại... Ngươi thường xuyên mơ thấy ác mộng đúng không?"

Y đột nhiên nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Ngươi có thể mở thiên địa mấy ngàn đại đạo này... Ta nghĩ, ta đã hiểu rồi!"

Y đã minh bạch.bạch.

Thiên phú của Tô Vũ không giống với người khác, Nhân Hoàng hít sâu một hơi: "Mỗi lần nếu đều xuất hiện lạc ấn thì đó chính là đại đạo lưu lại, mỗi một lần đều sẽ đánh tan ý chí tinh thần của ngươi, lưu lại một chút lực lượng đại đạo... Cho nên ngươi có thể cảm ngộ vạn đạo, mà trên thực tế rất nhiều người khó lòng cảm ngộ được, hoặc là cần thời gian rất dài để đi cảm ngộ..."

Tô Vũ khai thiên là mượn lực của chúng nhân nhưng nếu chính hắn không có chút cảm ngộ thì hắn sẽ không thể nào làm được điều này và những người khác cũng chẳng thể giúp hắn hoàn thiện được.

Cho nên, Tô Vũ thật sự đã hoàn thành cảm ngộ vạn đạo!

Điều này dĩ nhiên không phải tự dưng mà có, không phải hắn thật sự có thiên phú cường đại đến tuyệt đỉnh, siêu việt hơn tất cả mọi người, mà là bởi vì từ nhỏ Tô Vũ đã không ngừng bị từng đầu lực lượng đại đạo rửa sạch bản ngã, xung kích tinh thần. Vì vậy Tô Vũ phác họa thần văn đều là hoàn thành trong nháy mắt, không phải hắn mạnh hơn người khác mà là hắn vốn nắm giữ một chút đại đạo, chỉ là chúng quá nhỏ quá yếu nên hắn không thể vận dụng, không cách nào hiển hiện ra mà thôi.

Thần văn chính là quy tắc.

Quy tắc hóa thần văn.

Khi gặp Bạch Phong, kỳ thật Tô Vũ đã nắm giữ rất nhiều hình thức ban đầu của quy tắc.

Về sau hắn không ngừng phác họa ra thần văn, người khác đều là chậm rãi phác họa, duy chỉ Tô Vũ là hoàn thành trong nháy mắt, bởi vì người khác cần một quá trình đi tìm hiểu quy tắc, mà Tô Vũ thì không cần. Hắn chỉ cần một chút trải nghiệm, một chút cảm ngộ đã có thể ngưng tụ quy tắc chỉ lực thành hình.

Nhưng mà Nhân Hoàng lại hiểu rõ quá trình này nhất định tràn đầy hung hiểm, tràn đầy nguy cơ, tràn đầy thống khổ.

Tô Vũ khi đó quá nhỏ, cũng quá yếu.

Thời kỳ đó, có lẽ hắn còn chưa tu luyện, thế mà lại phải tại tiếp nhận quy tắc truyền thừa và xung kích.

Cũng cho tới lúc này, Nhân Hoàng mới hiểu được người trẻ tuổi trước mắt y đây rốt cuộc đã trải qua những 8ì.

Nhân Hoàng bỗng nhiên hỏi: "Khi đó ngươi chưa từng tuyệt vọng, chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ sao?"

Đó là cái chết!

Thử tự vấn lòng xem nếu mình ở thời kỳ đó tao ngộ chuyện như vậy thì mình sẽ lựa chọn như thế nào?

Mỗi một ngày, mỗi một đêm đều phải thừa nhận thống khổ, tiếp nhận ác mộng, tiếp nhận tuyệt vọng... mình sẽ chọn tự chấm dứt sinh mệnh của mình sao?

Tô Vũ cười: "Tuyệt vọng sao? Từng có! Ngay từ đầu ta đã rất tuyệt vọng, ta quá sợ hãi, ta thậm chí không dám ngủ, chỉ muốn cả một đời đều không cần đi ngủ... khi đó ta chỉ hận không thể khiến mình là cường giả, có thể không ngủ không nghỉ, hiện tại kỳ thật ta đã làm được điều này"

Từ 6 tuổi cho tới bây giờ, hơn mười năm trôi qua, đường như Tô Vũ chưa từng có một giấc ngủ hoàn chỉnh.

Dù là khi còn ở trong học phủ, không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa, bởi vì hầu như lực lượng đại đạo đều đã bị hắn thể nghiệm một lần, nhưng lúc ấy Tô Vũ liền bắt đầu vội vàng tu luyện, mỗi ngày ngủ một chốc là đã đủ rồi.

Cảm giác của giấc ngủ hoàn chỉnh là như thế nào nhỉ?

Ký ức của hắn sớm đã mơ hồ.

Chính Tô Vũ đều không rõ ràng trước khi hắn 6 tuổi, ngủ một giấc an ổn là cảm giác ra Sao.

Bây giờ, hắn rất muốn thử nhưng chuyện nén trong lòng quá nhiều, lần trước trong nháy mắt tử vong hắn đã thể nghiệm được một chút, đáng tiếc lại bị Văn Vương và Võ Vương cắt ngang, trên thực tế nếu họ không làm vậy thì Tô Vũ cũng chẳng có thời gian để thể nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment