Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3554 - Chương 3554: Là Công Hay Là Tội?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3554: Là Công Hay Là Tội?
 

Đại Chu Vương trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ta không muốn chứng minh rằng mình đúng, rằng mình đã thành công, kỳ thật ta chỉ muốn cho Nhân Hoàng bệ hạ một lời công đạo, cũng muốn cho Vũ Hoàng bệ hạ một lời rõ ràng!"

Y giả mạo Diệp Bá Thiên... Hoặc là nói y cố ý chế tạo nên một người như Diệp Bá Thiên, kỳ thật việc này không sai, hết thảy đều phát triển trong cục diện mà y mong đợi. Đứng tại góc độ của Tô Vũ thì sai lâm lớn nhất của y chính là việc dẫn đến cả nhà Liễu Văn Ngạn bị diệt môn. Nhưng nếu đứng ở góc độ của những người khác, diệt môn một nhà mà quật khởi Tô Vũ thì đây lại là thành công to lớn.

Nếu không, cả chư thiên cả Nhân tộc sẽ chết nhiều người hơn nữa.

Những người khác đều trầm mặc không nói, việc này họ thực sự không tiện xen vào.

Nhân Hoàng hít khẽ một hơi, mở miệng nói: "Đây là sắp xếp của ta..."

Y phải gánh vác cừu oán này.

"Ta sẽ trả lại công bằng cho ngươi, cho lão sư của ngươi...

Tô Vũ thản nhiên đáp: "Không cần!"

Nhân Hoàng khẽ nhíu mày: "Tô Vũ, ta biết...

Tô Vũ đưa tay ra hiệu ngắt lời, sau đó hắn nhìn về phía Đại Chu Vương, nữa ngày sau mới nói: "Hôm nay ở trước mặt Nhân Hoàng, ngươi bỗng nhiên nói những lời này, mục đích hẳn không chỉ như thế, ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn gì?"

Đại Chu Vương trầm mặc một hôi, sau đó quỳ nữa gối trước mặt Nhân Hoàng: "Bệ hạ, năm đó ngài giao nhiệm vụ cho ta... Ta đã hoàn thành! Vũ Hoàng bệ hạ đã dẫn người đến giúp! Mười vạn năm... Ta nghĩ ta có thể mượn cơ hội này rời khỏi nhất mạch người truyền lửa, rời khỏi Nhân Hoàng phủ!"

Sắc mặt Nhân Hoàng vô cùng phức tạp, nói khẽ: "Ngươi...

Đại Chu Vương dập đâu: "Bệ hạ, ta nghĩ có lẽ... lúc này Vũ Hoàng Phủ càng thích hợp với ta hơn!"

Nhân Hoàng thở dài một tiếng: "Ngươi đó... Việc này là ta làm khó ngươi..."

Y nhìn về phía Tô Vũ, nói khẽ: "Mọi chuyện ngươi cứ tính lên đầu ta đi, chờ chiến tranh kết thúc, ta sẽ trả lại công bằng cho các ngươi"

"Không cần!"

Tô Vũ nhìn về phía Đại Chu Vương, thản nhiên nói: "Được rồi, ta lười truy cứu! Việc này chờ ngươi gặp Liễu lão sư thì tự ngươi đi nói đi! Diệp Bá Thiên... Ha ha!"

Tô Vũ bĩu môi: "Ngươi thật sự cho rằng Liễu lão sư không có chút suy đoán nào ư? Khi thân phận của ngươi bại lộ, lãnh tụ của Truyền Hỏa hệ, thống lĩnh ám vệ của Nhân Hoàng, lại còn âm thầm nuôi dưỡng các vị Đại Tần Vương... ngươi thật sự cho rằng Liễu lão sư không đoán được gì sao? Chỉ là ngài ấy không muốn để ý ngươi thôi! Liễu lão sư có khúc mắc, vấn đề là ở chỗ lão sư của ngài ấy hóa ra lại không chết! Nếu như ngươi chết rồi thì ngài ấy sẽ chẳng còn khúc mắc gì nữa"

Nhất thời Đại Chu Vương không nói gì được nữa.

Hôm nay, y nói rõ hết thảy thân phận với Tô Vũ và mọi người kỳ thật là vì y muốn nói cho Nhân Hoàng biết rằng, y đã hoàn thành nhiệm vụ, y muốn rời khỏi Nhân Hoàng phủ để gia nhập dưới trướng Tô Vũ, đây coi như là kết cục của y sao?

Tô Vũ không biết và cũng không muốn biết.

Việc này, hắn không muốn xen vào, bởi vì có một số việc xen vào nhiều thành ra lại không tốt.

Đây là chuyện giữa Đại Chu Vương và Liễu Văn Ngạn.

Vạn Thiên Thánh chỉ cười lạnh một tiếng: "Thôi, tình cảm huynh đệ giữa ngươi và ta đã sớm kết thúc! Nếu ngươi chết, ta còn gọi ngươi một tiếng sư huynh, ngươi còn sống thì ngươi chẳng là cái cóc khô gì hết, ta cũng không thèm để ý ngươi"

Lòng Đại Chu Vương đắng chát.

Thực ra y biết một khi thân phận của mình bại lộ, người thông minh như Tô Vũ đều sẽ đoán được một vài thứ, nhưng tất cả mọi người đều ngầm chấp nhận không nói toạc ra, mà hôm nay chính y lại tự xé mở bí mật. Nhất thời trong lòng y cũng cảm thấy rất phức tạp.

Y hoàn thành nhiệm vụ mà Nhân Hoàng bàn giao, y còn hoàn thành vô cùng thuận lợi, vượt qua cả mong muốn.

Thế nhưng cuối cùng y vẫn hổ thẹn với một số người.

Tô Vũ cũng đè xuống chút cảm xúc trong lòng, rất nhanh hắn khẽ nói: "Tốt rồi, ta coi như không nghe thấy những chuyện này! Cứ để sư tổ Diệp Bá Thiên sống trong lòng ta là được rồi, cái khác không liên quan gì tới ta, ta không có vị sư tổ nào là Đại Chu Vương hết... Ngươi đừng nhận thân thích lung tung"

Đại Chu Vương cười khổ, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Y vốn cũng không có ý tưởng này, y chỉ thản nhiên trần thuật một vài thứ, những việc này tất cả mọi người đều muốn minh bạch giả hồ đỏ, kỳ thật lòng y cũng rất khó chịu.

Tô Vũ một mực nhằm vào y có không ít nguyên nhân là vì phương diện này.

Mà ánh mắt của mọi người đứng sau lưng Tô Vũ đều dị dạng, rất nhanh không ai tiếp tục đề cập việc này nữa, bao gồm cả Thiên Diệt, đến Thông Thiên thường ngày lắm mồm còn chẳng nói gì thì việc này hắn ta không nên nói nhiều.

Nghiêm chỉnh mà nói đây xem như mâu thuẫn nội bộ của đa thần văn hệ.

Có một số người trước đó cũng đã ôm trong lòng vài suy đoán, nhưng không ai nói thêm lời nào.

Dù sao, có loại tồn tại như Đại Chu Vương ở đó, mà đỉnh cấp thiên tài có thể kế thừa y bát của Văn Vương như Diệp Bá Thiên lại bị một tên phản đồ như Phần Hải ám sát, đây rõ là câu chuyện có quá nhiều lỗ hổng.

Khi trước không biết thân phận của Đại Chu Vương thì coi như xong, nhưng khi biết y vẫn luôn bồi dưỡng thiên tài đỉnh cấp, vậy thì năm đó đáng ra Diệp Bá Thiên không thể chết được, hiện tại, mọi người tự nhiên đều hiểu rõ mười mươi.

Thiên tài đỉnh cấp của Nhân tộc kỳ thật gần như đều còn sống, bởi vì Đại Chu Vương cần bọn hắn còn sống, há lại có chuyện y sẽ từ bỏ vị thiên tài đệ nhất trong trăm năm qua giống như Diệp Bá Thiên.

Đại Chu Vương có công hay có tội, người ở góc độ khác biệt thì sẽ có suy nghĩ khác biệt.

Kẻ thê lương nhất không ai khác ngoài Liễu Văn Ngạn.

Bảo rằng ông mới thực sự là thiên tài đệ nhất mấy chục năm qua thì cũng không phải là lời nói quá, một vị tu giả chưa tới Đằng Không lại tiếp nhận thần văn của Nhật Nguyệt cảnh mà biển ý chí không sụp đổ, việc này dù là Tô Vũ thì cũng chưa từng thử qua, rất có khả năng hắn làm không được.

Thời đại hoàng kim ấy, gia hỏa mạnh như Hạ Long Võ đều nguyện ý trợ thủ cho Liễu Văn Ngạn, bao gồm cả các vị như Hạ Hầu gia đều lấy Liễu Văn Ngạn làm hạch tâm.

Đại Chu Vương muốn cho Liễu Văn Ngạn kế thừa Bút đạo, kế thừa đại đạo của Văn Vương.

Điểm này từ chuyện nhiều thần văn cường đại do Liễu Văn Ngạn kế thừa thì cũng có thể thấy rõ được.

Nhưng cuối cùng ông lại không thành công.

Cho nên, có lẽ Liễu Văn Ngạn cũng có thể xem là con rơi của Đại Chu Vương, bởi vì mãi vẫn không thành công nên Đại Chu Vương mới thất vọng với Liễu Văn Ngạn, thậm chí là từ bỏ không còn quản nhiều. Có một số việc ẩn sau có khả năng còn phức tạp hơn nữa.

Tô Vũ là học trò của Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn dạy dỗ Tô Vũ năm năm.

Việc này, Tô Vũ không cách nào tha thứ cho Đại Chu Vương thay Liễu Văn Ngạn được.

Mà bản thân Tô Vũ cũng chỉ có thể quên đi hết thảy, bởi vì kết quả như vậy hắn cũng không biết nên xử lý thế nào.

Đại Chu Vương là công thần sao?

Đúng!

Tối thiểu thì ở triều tịch này từ đầu tới cuối y vẫn luôn che chở Nhân tộc, nếu không, có lẽ Nhân tộc đã sớm hủy diệt.

Triều tịch thứ chín thất bại khiến Đại Chu Vương càng thêm cảnh giác, thủ đoạn làm việc cũng càng ngày càng tàn nhẫn hơn, hi sinh một phần nhỏ người đã trở thành lựa chọn của y, mà một phần nhỏ người đó lại có Liễu Văn Ngạn bọn họ.

Tô Vũ không nói về những chuyện này nữa.

Nhân Hoàng và mọi người cũng đỏng loạt trầm mặc.

Tô Vũ là người trong cuộc, Đại Chu Vương cũng thế, lão sư của Tô Vũ lại càng hơn thế, những việc này rất khó phân định rõ đúng sai.

Giống như trước kia Bạch Phong từng hỏi Tô Vũ, trên chiến trường hi sinh một đội trăm người để diệt sát một vị cường giả của quân địch thì có lời không?

Ban đầu Tô Vũ đã đáp, có!

Sau đó Bạch Phong lại hồi nếu trong trăm người hi sinh đó có phụ thân của ngươi thì sao?

Tô Vũ liền thay đổi ngay, ai dám làm như thế, hắn sẽ giết kẻ đó!

Đây mới là nhân tính!

Bình Luận (0)
Comment