Oanh!
Đại chiến tái khởi, lần này, Ma Hoàng đổi sách lược, bảy vị cường giả nhất đẳng tụ hợp đến cùng một chỗ, lập tức liền cải biến được thế cục.
Tô Vũ chỉ có bốn vị nhất đẳng.
Chiến Vương, Thư Linh, Nhạc Vương, Đại Chu Vương cũng tụ tập lại, cùng nhau chống cự bảy vị nhất đẳng, dĩ nhiên bị đánh cho liên tục bại lui, Tô Vũ thấy thế cục không ổn, lập tức hô lớn: "Nhân Hoàng!"
Ở hậu phương, Nhân Hoàng cũng không có cách nào nữa.
Ta chỉ là một cái thùng rỗng, ngươi một mực gọi ta làm gì?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Nhân Hoàng vẫn bộc phát ra khí tức cường đại ngay lập tức, y bay tới phía bọn họ, mấy vị cường giả vạn tộc thấy thế thì đều nghiến răng nghiến lợi.
Rút hay không rút?
Hay là thăm dò trình độ Nhân Hoàng một chút?
Nhục thân đều đã phát nổ, biển ý chí rung chuyển, rốt cuộc Nhân Hoàng còn chiến lực nữa không?
Ai cũng không rõ ràng!
Thần Hoàng cấp tốc truyền âm: "Thử một chút đi!"
Thử xem rốt cuộc Nhân Hoàng còn bao nhiêu chiến lực?
Mà trong bảy vị nhất đẳng, Minh Hoàng lại không rên một tiếng, ông ta cực kỳ không muốn thử, bởi vì thương thế của ông quá nặng, trước đó ông ta đã đoạn đạo dung nhập vào thiên địa của Tô Vũ, nếu tùy tiện liền khôi phục vậy thì ngày ngày ông ta đã đoạn đạo dung nhập rồi. Chỉ mấy ngày thôi là Tô Vũ đã có thể vượt qua nhất đẳng!
Thời khắc này Minh Hoàng tuy nói là nhất đẳng nhưng cũng chỉ có thể đấu ngang ngửa Chiến Vương, thậm chí mơ hồ còn rơi vào thế hạ phong.
Minh Hoàng không nguyện ý, mấy vị khác cũng đều đã bị thương, chân chờ một chút, Tiên Hoàng vẫn truyền âm quát: "Rút lui trước!"
Thần Hoàng bất đắc dĩ, chỉ đành trơ mắt nhìn đám người Tô Vũ cấp tốc rút lui.
Chiến đấu không ngừng.
Bên phía Tô Vũ không ngừng đổi quân, không câu giết địch chỉ cần khiến chúng trọng thương là được!
Hắn đang tiêu hao binh lực của cả hai bên.
Chủ nhân quy tắc tham chiến càng ngày càng ít.
Trong chớp mắt, bên phía Tô Vũ đã có hơn 20 vị Chủ nhân quy tắc trọng thương, có vài vị còn là tự bạo đại đạo.
Mà bên phía vạn tộc cũng không hề thua kém, thậm chí còn nhiều hơn một chút, bọn hắn không dám tùy tiện tự bạo đại đạo, còn sống dù sao cũng hơn là đã chết, trọng thương vẫn hơn là đoạn đạo. Thế nên có gần 30 vị Chủ nhân quy tắc đều ôm thương thế cực nặng, ở lại hậu phương tu dưỡng.
Tiên Hoàng cũng không còn chữa thương cho họ nữa, nếu lại chữa thương thì chính y cũng sẽ phế đi, vậy thì không thể tham chiến được.
Khi đó cục diện sẽ chân chính là lưỡng bại câu thương.
"Tiếp tục đi theo tiết tấu của hắn là không được..."
Tiên Hoàng nhìn một đám người mỏi mệt không chịu nổi xung quanh, cắn răng nói:
"Tiếp tục như thế này thì không ổn!"
Trước đó Tiên Hoàng cực kỳ tiêu sái, mà bây giờ thì trông ông vô cùng điên cuồng: "Tô Vũ là đồ điên, hắn đang một mực tiêu hao nhân thủ của Nhân Hoàng, có lẽ người của Nhân Hoàng chết thì hắn cũng sẽ không đau lòng!"
Y chợt phát hiện người bị trọng thương cơ hồ đều là người của Nhân Hoàng.
Là vì bức bách họ dung nhập thiên địa hay là vì khiến Nhân Hoàng suy yếu, tóm lại cường giả mà Tô Vũ mang tới cực kỳ ít ai thụ thương.
Tô Vũ có thể làm như thế nhưng họ lại không thể.
Lúc này, một số người đã cực kỳ bài xích chuyện tham dự đại chiến như vậy.
Có người mở miệng: "Tiên Hoàng, loại hỗn chiến này khiến ưu thế của chúng ta không cách nào phát huy ra, cường giả nhất đẳng cũng không cách nào áp chế nhất đẳng của đối phương... Đối phương chỉ có một tín niệm đó là tụ hợp lại cùng nhau, từ đó, mấy vị cường giả đại chiến, song phương đều đang tiêu hao lực lượng"
Theo lý thuyết, nếu đều tiêu hao thì cũng không có chuyện gì.
Thế nhưng vạn tộc đã có người không quá tình nguyện.
Là thật sự không vui!
"Tiếp tục đánh như thế, cuối cùng nhất đẳng nhị đẳng không có việc gì, nhưng tam đẳng tứ đẳng đều sẽ chết sạch!"
Người nói chuyện chính là một nhóm cường giả, họ đều đã thụ thương, tỏ ra không cam lòng: "Chúng ta hoàn toàn không thể phát huy ra tác dụng lớn, nếu chết như vậy thì chúng ta không cam tâm!"
Ma Hoàng nhịn không được nổi giận quát: "Đối điện cũng thế thôi! Chúng ta không cam tâm thì đối điện cũng vậy! Chỉ là xem ai có thể chịu đựng được!"
Nói thì thật đơn giản!
Có người khẽ cất giọng: "Ma Hoàng dĩ nhiên sẽ không chết, ngươi là nhất đẳng nhưng chúng ta thì khác! Kẻ chết sẽ là chúng ta! Dù cuối cùng thật sự chiến thắng Nhân tộc, những vị dưới nhất đẳng đều chết sạch... Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Dưới nhất đẳng của Nhân tộc chết sạch thì đó vẫn là Nhân tộc.
Chúng ta thì khác!
Chúng ta chết rồi mà mọi người không phải nhất tộc, ngươi hiểu chưa?
Thần Hoàng nhíu mày: "Đây là tính toán của Tô Vũ, tất cả mọi người đều hiểu, nếu chư vị nảy sinh lòng sợ chết, không còn dám chiến thì rất dễ bị bọn hắn nắm lấy cơ hội, từ đó cho chúng ta một kích không kịp trở tay. Hắn muốn hao tổn vậy thì chúng ta cứ dây dưa đi"
Dứt lời, lão hít sâu một hơi, khẽ nói: "Tiên Hoàng đừng tham chiến nữa, phụ trách chữa thương cho mọi người, thiếu một vị nhất đẳng thì đoàn chiến cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn"
Dù thiếu đi Tiên Hoàng thì áp lực sẽ nặng nề hơn, nhưng lão vẫn lựa chọn để Tiên Hoàng không tham chiến, mà là đi trấn an mọi người.
Không thì những cường giả trọng thương ngã gục đều sẽ tuyệt vọng.
Bọn họ khác với bên phía Tô Vũ!
Tiên Hoàng khẽ gật đầu, ở chỗ này, Thần Hoàng và Tiên Hoàng có quyền lên tiếng lớn hơn Ma Hoàng một chút, dưới tình huống bình thường có một số việc chủ yếu vẫn là Tiên Hoàng thương lượng với Thần Hoàng để quyết định.
Ma Hoàng hơi bực bội nói: "Không có bất kỳ thủ đoạn phản chế nào sao?"
Họ một mực phải đánh bị động!
Mặc dù Tô Vũ cũng không chiếm được tiện nghỉ gì nhưng Ma Hoàng vẫn rất khó chịu, chúng ta có nhiều nhất đẳng, cùng lắm thì liều mạng với chúng thôi.
Tiên Hoàng trầm mặc một hỏi mới truyền âm cho gã: "Phản chế ư? Có! Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục một bộ phận Chủ nhân quy tắc trọng thương tự bạo đại đạo, ta có tự tin trận đánh tiếp theo sẽ giết được nhiều vị Chủ nhân quy tắc của đối phương!"
Ma Hoàng bĩu môi, thôi được rồi, ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi.
Làm sao có thể cơ chứ?
Gã quay đầu liếc qua những gia hỏa bị trọng thương, có kẻ rất có khả năng là không bị trọng thương mà là sợ chết, không muốn tham chiến nên mới ở lại hậu phương chữa thương.
Đệt!
Ma Hoàng giận mắng trong lòng.
Khó trách dù Nhân tộc ít người thì cũng không sợ vạn tộc, huống chỉ hiện tại họ còn có không ít người.
Bên phía Nhân tộc, Chủ nhân quy tắc trọng thương dám bạo đại đạo.
Vạn tộc lại không dám!
Tự bạo rồi cơ hồ chỉ có thể chờ chết, chờ chết thì Hoàng trong tộc có thể sẽ vẫn lạc, như vậy trận chiến này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Nhân tộc cùng vạn tộc.
Ma Hoàng cảm thấy bất đắc dĩ, truyền âm nói: "Vậy chẳng lẽ cứ một mực bị động mà chiến sao?"
Tiên Hoàng nhìn về phía Thần Hoàng, Thần Hoàng nhìn về phía Ma Hoàng, một lát sau, ánh mắt Tiên Hoàng trở nên rét lạnh, y truyền âm nói: "Àt hẳn Tô Vũ còn có mục đích khác. Ta thương lượng với Thần Hoàng một chút. Thật sự đến nước cuối cùng, chúng ta ném toàn bộ những gia hỏa trọng thương ra ngoài, tự bạo cũng tốt, nổ tung cũng được, dù sao cũng phải khiến Nhân tộc thảm trọng!"
Lòng Ma Hoàng chợt rét lạnh.
Thật ác độc!
Tiên Hoàng truyền âm nói tiếp: "Chúng ta không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lựa chọn hi sinh một số người mà thôi, để chính bọn hắn đi tự bạo thì chúng sẽ không dám, không nỡ. Lần này Tô Vũ không cầu giết địch, đối với chúng ta lại là một loại đả kích lòng tin. Tiếp tục như thế sẽ có càng ngày càng nhiều người lựa chọn trọng thương hoặc là chủ động bị trọng thương để rời khỏi chiến đấu!"
Y cũng không ngốc, tất cả mọi người đều đã nhìn ra có mấy vị Chủ nhân quy tắc cơ hồ cố ý bị người ta đánh trọng thương, sau đó rời khỏi chiến đấu.
Chung quy vẫn là sợ chết!
Hết lần này tới lần khác còn không thể nói nặng lời với họ, mọi người dù sao cũng không phải nhất tộc mà chỉ là liên minh.
Nếu là nhất tộc thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.