Bấy giờ ở trong Địa Ngục Môn.
Người xung quanh vùng đất hắc ám đều thấy được một quyền kia, đều nghe được thanh âm vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng trấn áp thiên địa.
"Nhân Hoàng!"
"Là Nhân Hoàng!"
"Là y!"
"Y trở về rồi?"
"Y lại có thể về rồi!"
"Trời đất, y muốn giết vào đây sao?"
Địa Ngục Môn từng mở ra ở thời kỳ Thượng Cổ, nhưng cuối cùng vẫn đóng lại.
Bởi vì thời đại kia có Nhân Hoàng, có Văn Vương!
Lúc này, toàn bộ Địa Ngục Môn đều chấn động, vị này chính là một trong những người mạnh nhất thời đại, hôm nay thân uy của hắn lại vẫn có thể che trời phủ đất.
Một quyền đánh ra, Địa Ngục Môn đều vì y mà rung chuyển.
Đáng sợ vô biên!
Ở nơi sâu trong Địa Ngục Môn, mấy thân ảnh như ẩn như hiện, có tiếng người yếu ớt truyền ra: "Hắn về rồi!"
"Ba cổng còn chưa mở... y lại trở về rồi, xem ra thượng du vẫn có người đang ngăn cản!"
"Mau cho người rút đi, đừng dừng lại gần Địa Ngục Môn... Ba cổng chưa triệt để mở rộng thì đừng tới gần"
Từng thanh âm hùng vĩ truyền vang tới.
Mà lúc này, lại có một thân ảnh che khuất bầu trời hiển hiện, trông có về hơi tang thương, vị này khẽ nói: "Tinh Vũ, cổng còn chưa mở, ta ra không được, ngươi cũng vào không được, đừng đối địch vào lúc này..."
Thanh âm hùng vĩ của Nhân Hoàng từ xa xa truyền đến hệt như là tiếng trời, chất chứa vẻ hờ hững và lãnh khốc: "Hỗn Độn Chi Chủ? Quá khứ là quá khứ, ngươi còn muốn lật bàn sao? Ở thời đại kia, ngươi còn không thể nghịch thiên, huống chỉ bây giờ là thời đại thuộc về chúng ta! Ngươi dám ra đây, ta ắt sẽ giết ngươi, thứ giun đế còn dám làm càn, một khi ba cổng mổ ra, bản Hoàng sẽ diệt thời đại Hỗn Độn của ngươi đầu tiên!"
Nhân Hoàng càn rỡ, phách lối không ai bì nổi, lúc này, uy nghi của y trấn áp được cả Địa Môn!
"Chớ trách ta không nhắc nhở các ngươi, còn dám khiêu khích thì ta sẽ đánh vỡ Địa Môn, chém giết thời đại Hỗn Độn của các ngươi, cút!"
Tiếng quát to khiến vô số Hỗn Độn cổ tộc kinh hồn táng đảm.
Rất nhiều cường giả nhao nhao tránh khỏi Địa Ngục Môn.
Nhân Hoàng!
Đệ nhất chư thiên.
Đương nhiên, Văn Vương cũng có danh xưng này nhưng mọi người không để ý tới chuyện đó, lúc này họ chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Trong cổng thế mà vẫn không cách nào ngăn cản Nhân Hoàng giết người, chuyện này quá đáng sợ!
Trong cổng cũng có cường giả đỉnh cấp tuyệt thế, hiện tại, có người trầm mặc, có người hừ lạnh, có người thì cười nhạo, có người lại không nói gì.
Nhân Hoàng trở về rồi!
Y không phải Tô Vũ, y là cường giả trấn áp một thời đại, trấn áp vô số cường giả khác. Y đã quá quen với Địa Môn, ở thời Thượng Cổ vô số cường giả từ Địa Ngục Môn đi ra đều bị y đánh giết tại chỗ.
Thậm chí Nhân Hoàng và mọi người còn mở lửa trại ở ngoài cổng, nướng sạch Hỗn Độn cổ tộc, mùi thơm phiêu đãng khắp cả thời kỳ Hỗn Độn.
Kê đáng sợ đó đã trở về, biến mất chưa được mấy năm lại xuất hiện một lần nữa, và vẫn là đáng vẻ đáng sợ như thế.
Lúc này, đám Thiên Cổ trốn ở trong tối đều biến sắc.
Nhân Hoàng về rồi!
Mặc kệ có phải người ở cùng thời đại với Nhân Hoàng hay không, trong số bọn họ có ai mà không biết vị này cường đại cỡ nào!
Có lẽ trước kia không biết nhưng hôm nay đã biết rõ rồi.
Cường giả trong Địa Môn cũng biết y, mà ai cũng đều sợ y!
Đây mới là chuyện đáng sợ nhất, năm đó Nhân Hoàng thế mà có thể uy hiếp cả những sự tồn tại ở sâu trong Địa Môn.
Nơi xa Xôi.
Chu Tắc ngẩng đầu nhìn lên trời, giống như thấy được bóng dáng Nhân Hoàng, y khẽ than một tiếng: "Thật mạnh!"
Nhưng mà lại có chút vấn đề.
Rốt cuộc là vấn đề gì nhỉ?
Chu Tắc rơi vào trầm tư.
Thời khắc này Nhân Hoàng mạnh đến khó tin, thiên địa chấn động... Vì sao lại chấn động?
Quyền này của Nhân Hoàng đã che đậy những chấn động đó, nhưng trước đấy đích thật là giới vực bên ngoài đã xảy ra chấn động nên mới có một quyền kia... Chu Tắc rơi vào trầm tư, khẽ lẩm bẩm: "Không phải là một quyền cuối cùng trong sinh mệnh đó chứ?"
Khó mà nói!
Nhưng quyền này đã đánh cho Địa Môn cũng phải lựa chọn khôi phục ngắn ngũi, lựa chọn tránh đi một kích, chứng tỏ nó không hợp lẽ thường.
Nếu Nhân Hoàng thật sự lợi hại như vậy thì từ mấy năm trước đã chủ động đánh võ Địa Môn, trực tiếp giết vào rồi.
Cần gì phải chờ tới bây giờ?
Đám Lam Thiên đều kinh hãi thất sắc.
Mà Địa Ngục Môn cũng phong tỏa tức thì, trực tiếp quan bế, ẩn vào hư không.
Nhân Hoàng đứng lặng chốc lát, sau một khắc, y không tiếp tục duy trì vẻ bá đạo mới rồi nữa, biển ý chí điên cuồng rung chuyển, lực lượng đại đạo tràn lan. Y vội vã chui vào thiên địa, gấp gáp như lửa bén lông mày, thanh âm cũng bén nhọn hơn hẳn:
"Nhanh, dung nhập thiên địa, dung đạo ngay đi... A, ta sắp chết..."
Tất cả đồng loạt ngây ngẩn!
Lam Thiên cũng ngốc trệ, hình như Nhân Hoàng thật sự sắp chết chứ không phải giả.
Lập tức, đám Lam Thiên không để ý tới một màn mới rồi nữa.
Lúc nãy Nhân Hoàng quá uy nghiêm, quá cường đại, quá khiến lòng người rung động.
Một quyền đánh cho Địa Môn đều phải lui tránh!
Đánh cho cổ lão ở trong Địa Môn cũng chẳng dám nhiều lời.
Khoảnh khắc ấy, bọn họ đều hoảng hốt, thật sự cho rằng Nhân Hoàng là thiên hạ đệ nhất, không ai có thể địch nổi, nhưng lúc này... ảo tưởng hoàn toàn vỡ vụn, tất cả mọi người đều minh bạch, hóa ra là mình suy nghĩ nhiều. Chẳng qua là trong nháy mắt đoạn đạo, Nhân Hoàng đại đạo bộc phát ra thực lực trước nay chưa từng có nên mới có cảnh tượng cả đời khó quên kia thôi.
Tình huống thực tế là một khi Nhân Hoàng dung nhập thiên địa thất bại thì y nhất định phải chết.
Đám Bình Vương cũng rất gấp, nhao nhao gầm thét: "Nhanh, dung đạo... Trước dung Bình thản đại đạo, trấn áp thiên địa, những người khác không cần vội..."
Từng vị cường giả cấp tốc chui vào thiên địa.
Một quyền mới rồi khiến mọi người không cách nào quên được, thế nhưng hiện thực quan trọng hơn hẳn, cảnh tượng lúc nãy cứ để sau này lại đem ra chém gió đi, không thấy Nhân Hoàng cũng cuống quýt không kịp nói khoác gì nữa sao?
Đổi thành ngày thường, Nhân Hoàng sớm đã bắt lầu luyên thuyên lão tử có thể tung một quyền trấn ba cổng rồi!
Hiện tại, toàn bộ thời không trường hà đều đang kịch liệt chấn động.
Cùng lúc ấy, dù là Thiên Môn hay Nhân Môn thi đều rung động.
Một vị cường giả tuyệt thế đoạn đạo đã gây ra sóng gió cường đại vượt quá sức tưởng tượng.