Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3584 - Chương 3584: Một Kẻ Là Chính Đạo - Một Kê Là Ma Đạo.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3584: Một Kẻ Là Chính Đạo - Một Kê Là Ma Đạo.
 

Tô Vũ cũng lười quản Võ Hoàng, hắn nhìn về phía Nhân Hoàng, cười nói: "Thế nào, hiện tại ta bồi Nhân Hoàng bệ hạ cùng nhau trở thành thiên địa chỉ linh nhé?"

Nhân Hoàng hơi nhướng mày: "Thân thể ngươi có thể khôi phục chứ?"

"Có thể"

Tô Vũ gật đâu: "Thực ra thiên địa chỉ linh không khác gì trước đó, điểm khác duy nhất thì Nhân Hoàng bệ hạ cũng biết rồi, triệt để kết nối với thiên địa, không giống như trước có thể từ bỏ thiên địa để tới thông đồng với thời không trường hà, tiếp nối với đại đạo của thời không trường hà. Hiện tại không thể nào làm như vậy nữa!"

Tô Vũ giải thích, đây chính là sự khác biệt.

Hắn và Nhân Hoàng không hoàn toàn giống nhau, Nhân Hoàng là thực sự không có cách nào khác, còn Tô Vũ thì không để tâm, thứ như nhục thân có thể khôi phục, trở thành linh chủ yếu là để biển ý chí và thiên địa nối liền cùng nhau mà thôi.

Nếu muốn vứt bỏ thân phận này thì thiên địa tất nhiên sẽ bị phá hủy!

Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Vũ, bỗng nhiên y thở dài một tiếng: "Hai ta một kẻ tự xưng Nhân Hoàng, một kẻ tự xưng Vũ Hoàng... nhưng hai ta còn có thể tính là người sao?"

Đã không thể coi là vậy nữa!

Nói xong, y không khỏi nở nụ cười, mà Tô Vũ cũng biết Nhân Hoàng vẫn luôn khát vọng bảo tôn thân phận Nhân tộc, nhưng lúc này trên bản chất y đã hoàn toàn biến thành linh.

Tô Vũ cũng giống như vậy.

Tô Vũ khẽ nở nụ cười, bốn phía một đám người nhao nhao cười theo, trong lòng ai nấy lại đều rất phức tạp.

Hai người này nói thật nhẹ nhàng, trên thực tế mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ cùng khó chịu, bởi vì hai vị cường giả đỉnh cấp của Nhân tộc, hai vị lãnh tụ đều đang chinh chiến vì Nhân tộc lại đều đã mất đi thân phận Nhân tộc.

Lấy hình thức linh để tồn tại!

Chuyện này còn không bi ai sao?

Tô Vũ ngược lại không quá để ý, hắn nhìn về phía mấy vị Đại Chu Vương rồi lại nhìn Nhân Hoàng, cười nói: "Đi thôi, chúng ta trở về tu dưỡng, trận chiến này kết thúc rồi, ngài và ta đều cần khôi phục thực lực... Tiếp theo sẽ có không ít trận đánh ác liệt đấy!"

Ba cổng mới là điểm mấu chốt.

Vạn tộc cứ đánh cho chúng khiếp sợ là được.

Đại chiến vừa kết thúc, tạm thời sẽ không ai còn dám đảo loạn thị phi nữa.

Nhân Hoàng gật gật đâu: "Ta phải cấp tốc khôi phục thực lực, bằng không sẽ quá mất mặt!"

Ra khỏi thiên địa chỉ còn là nhị đẳng, Nhân Hoàng đều sắp cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi.

Tốt xấu gì cũng phải bảo trì nhất đẳng khi ra khỏi thiên địa thì mới miễn cưỡng xem như tạm chấp nhận được!

Dứt lời, hai người cùng nhau đi xuống hạ du, những cường giả thụ thương khác cũng nhao nhao đuổi theo.

ỖỠ đằng sau, Đại Chu Vương lựa chọn lưu lại trấn thủ nơi đây, không cho vạn tộc cơ hội trở về.

Thẳng đến khi người đã đi xa, các cường giả lưu thủ mới nhẹ nhàng thở ra, Trấn Võ Vương tay cầm khẩm đao lúc này đã nhịn không nổi nữa, mở miệng nói: "Chu Thiên, cái tên Tô Vũ kia..."

Võ Hoàng cười lạnh ngắt lời: "Không có quy củ!"

Sắc mặt Trấn Võ Vương lạnh lẽo: "Mẹ nó, ngươi thử càn rõ lần nữa xem?"

"Lão tử đã tiến vào nhất đẳng, còn có thể sợ ngươi à?"

Võ Hoàng tỏ ra vô cùng trương dương: "Sao hả? Nam nhân của ngươi không dám trở về, ngươi muốn đánh với ta một trận thay ông ta sao? Tiểu côn trùng, đừng tưởng ngươi là nhất đẳng mà to, ta vẫn có thể giải quyết ngươi như thường!"

Trấn Võ Vương đầy bụng sát khí, nàng cực kỳ chán ghét gia hỏa này.

Mà Võ Hoàng cũng bày ra vềẻ mặt khinh thường, ta sợ ngươi chắc?

Ta đến nhất đẳng rồi, ta căn bản không cần phải sợ ngươi!

Đại Chu Vương thấy thế thì hơi hơi bất đắc đĩ, suýt nữa quên mất hai vị này có thù.

Hai người đều là nhất đẳng, thế nhưng Võ Hoàng cũng không nghĩ kĩ xem sau lưng Trấn Võ Vương còn có một đám tỷ muội nữa kìa, ngươi nhất định muốn đấu với nàng ta sao?

Y còn đang hy vọng hai vị này chớ trêu chọc phiền toái gì cho mình.

Bỗng nhiên, thanh âm của Tô Vũ truyền vang đến: "Các ngươi đấu như thế nào ta đều mặc kệ, các ngươi giết lẫn nhau, ta cũng mặc kệ, nhưng hai ngươi đều là nhất đẳng, không giết hai tên nhất đẳng của kẻ địch rồi đưa thi thể tới trước mặt ta mà lại dám tiêu hao sức chiến đấu trước thì ta sẽ làm thịt toàn bộ cho rảnh việc! Hừ!"

Tiếng hừ lạnh chấn động thiên địa.

Võ Hoàng bĩu môi, không lên tiếng nữa.

Trấn Võ Vương cũng chửi thầm một tiếng, không dám hé miệng thêm nửa lời.

Được rồi!

Nàng lười đấu võ miệng với tên bại tướng dưới tay phu quân.

Võ Hoàng cũng tìm cho mình một lý do, nam nhân tốt thì không đấu với nữ nhân, được rồi, không để ý tới nàng là được!

Đại Chu Vương thấy hai vị nhất đẳng im lặng ngay lập tức thì cũng không nói gì.

Lực chấn nhiếp của Tô Vũ đối với hai vị này đều đủ mạnh!

Võ Hoàng thì không nói, người như Trấn Võ Vương mà cũng sợ Tô Vũ, cái loại cảm giác này khác hẳn vẻ tùy tiện của nàng trước mặt Nhân Hoàng.

Một bên, Minh Vương Phi mỉm cười lộ ra vẻ hiển hoà, Minh Vương Phi chỉ hung hãn với mỗi Minh Vương mà thôi, ngày bình thường bà vẫn cực kỳ dịu dàng.

Lúc này Minh Vương Phi nhìn phương hướng Tô Vũ rời đi, thâm rơi vào trầm tư.

Cái tên đần nhà ta... rốt cuộc là ông ấy không muốn thoát ly thiên địa của Tô Vũ hay là thật sự không có cách nào thoát ly vậy?

Đây là cố ý cắm rễ cho Nhân Hoàng hay là lão già nhà mình lại có ý nghĩ gì?

Dù sao Tô Vũ cũng quật khởi quá nhanh.

Minh Vương Phi biết lão già nhà mình rất tinh minh, có lẽ là ông ấy cố ý đoạt đại đạo của cháu trai rồi không trả!

Nghĩ đến đó, bà không nhịn được mà bật cười.

Vừa rồi dáng vẻ khóc lóc kể lể của Đại Minh Vương cũng khiến bà hơi khó xử, ngươi bị tổ tông đoạt đạo, ta cũng không tiện nói gì được đâu.

Nghĩ đến đó, bà nhìn về phía Đại Chu Vương rồi hỏi: "Chu Thiên, ngươi có ý kiến gì về hai vị Hoàng giả của Nhân tộc ta?"

Đại Chu Vương trầm mặc một hồi mới đáp: "Nhân Hoàng bệ hạ là chính đạo, Vũ Hoàng bệ hạ... là ma đạo!"

Mọi người khẽ giật mình, nửa ngày sau vẫn không nói gì.

Lời y nói rất có lý.

Đại Chu Vương ngẫm nghĩ chốc lát bèn nói thêm: "Chính phản hai mặt, Vũ Hoàng bệ hạ cần Nhân Hoàng bệ hạ, mà kỳ thật Nhân Hoàng bệ hạ cũng cần Vũ Hoàng bệ hạ, đôi bên bổ sung cho nhau, ta nghĩ Nhân tộc sẽ càng mạnh!"

Nói đến đây, y thở dài một tiếng: "Ma đạo... cũng là do ta bồi dưỡng!"

Y cười tự giễu, lắc đầu rồi xếp bằng ngồi dưới đất, không lên tiếng nữa.

Ma đạo trong triều tịch này không phải do chính tay ta chế tạo ra sao?

Là ta bức ép bọn hắn thành ma!

Đại Chu Vương thầm nghĩ, nhưng mà y cũng không hối hận, các ngươi không thành ma, có lẽ Nhân tộc đã không thể cứu nổi, hiện tại tối thiểu là vẫn còn có cơ hội rất lớn!

Ba cổng tuy mạnh nhưng các ngươi đều đang ở đây, đó chính là thành công!

Y yên lặng nhìn về phía phương xa, nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ đến những gì đã xảy ra trong quá khứ xa xưa.

Bình Luận (0)
Comment