"Không muốn!"
Đại Minh Vương rối rít ngắt ngang: "Không được! Ta không đi! Dù có phải đổi đạo trong thiên địa của bệ hạ thì ta cũng không đi! Vất vả lắm ta mới trở thành tổng quản hậu cần của bệ hạ..."
Chỉ thiếu chút nữa là ông đã nói, lão tử vất vả lắm mới lăn lộn đến được cao tầng, sao có thể qua chỗ ngài làm tiểu đệ được?
Lại nói, tiền đồ của ngài có được như bệ hạ đâu... Khụ khu, lời này khó mà nói, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ thì ta tuyệt đối không đi!
Khóe miệng Nhân Hoàng hơi giật giật, rất nhanh y đã khẽ cười rồi bảo: "Không sao, không có việc gì đâu"
Nói là nói như vậy nhưng y lại là truyền âm cho Tô Vũ: "Đưa tiểu tử này tới cho ta, người khác thì không muốn, ta chỉ muốn tên này thôi! Bây giờ Minh Vương và Chiến Vương không thích hợp đoạn đạo, ta từ bồ hai người họ, ngươi lập tức đem tên chó chết này cho ta là được, Trận pháp đại đạo sẽ là của hắn!"
Ha ha!
Ngươi đấu với ta ư?
Ngươi không nể mặt ta ư?
Nhân Hoàng cười xán lạn, trong lòng thì đã sắp chữi cha chửi mẹ, ngươi dám đấu với ai đấy?
Khóe miệng Tô Vũ hơi cong lên, nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nửa ngày sau hắn mới truyền âm đáp: "Nói sau đi, Đại Minh Vương có thể xem như vị đầu tiên ủng hộ ta, còn sớm hơn cả Hạ gia nữa"
Đây cũng là lời nói thật.
Năm đó hắn rời khỏi Đại Hạ phủ, Chu Thiên Đạo là vị đầu tiên tiếp nhận hắn, Đại Minh Vương là vị đầu tiên biểu thị ủng hộ hắn, nếu không loại thiên tài từ một đại phủ này chạy trốn tới một đại phủ khác như hắn chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức.
Về sau khi hắn tao ngộ nguy cơ ở cổ thành, Đại Minh Vương và Đại Hạ Vương đã cùng nhau tới cứu viện cho hắn.
Cho nên, Đại Minh Vương muốn thế nào thì để chờ sau rồi tính.
Tô Vũ biết Nhân Hoàng không có ác ý, bất quá lời này của Đại Minh Vương thực ra khiến hắn nghe rất thoải mái.
Nghe đi nghe đi, dù có phải đổi đạo không thích hợp với mình thì ta cũng không đi, ta chỉ muốn theo Vũ Hoàng bệ hạ, không theo Nhân Hoàng đâu... Nghe sảng khoái biết bao!
Có điều cái chức tổng quản hậu cần của Đại Minh Vương kia là do ai phong vậy?
Đến cả Tô Vũ cũng cảm thấy mơ hỏ, Chu gia và Hạ gia đều tự xưng thống soái, tổng quản, mấu chốt là ta chưa từng sắc phong cho ai mà.
Khá lắm, bây giờ ngài cũng dám tự xưng mình là tổng quản hậu cần!
Ta từng đề cập tới chuyện này sao?
Gần đây ta cũng chẳng có công việc hậu cần gì cần phải làm mà?
Tô Vũ không nói gì, còn sắc mặt của Minh Vương lại biến thành màu đen, nói cứ như ta vô cùng để ý đại đạo tam đẳng này không bằng, mẹ nó, ta là một vị cường giả nhất đẳng đỉnh cấp, một bàn tay có thể đập chết ngươi, nếu không phải bất đắc dĩ, ngươi cho rằng ta sẽ đoạn đạo à?
Minh Vương không muốn nói chuyện, thiên địa của Tô Vũ cũng chưa thực sự vững chắc.
Hiện tại ông còn cần trận pháp tam đẳng để duy trì đại trận vững chắc, nếu không một khi ông đoạn đạo thì đại trận sẽ vỡ vụn, rất nhanh thôi thiên địa của Tô Vũ sẽ sụp đổ.
Đại trận này không đơn giản, bởi vì nó có thể thiêu đốt biển ý chí của một vị nhất đẳng làm nguồn năng lượng.
Mà giờ này khắc này, cường giả song phương hội tụ, số lượng cũng càng ngày càng nhiều.
Tô Vũ nhìn về phía Nhân Hoàng, thở dài rồi nói: "Ngài về trước đi, thiên địa của ngài chưa ổn định, ngài cũng chưa kịp củng cố thiên địa, đại đạo không quá mạnh, Nhân Hoàng đại đạo hình như đều chưa thể hấp thu.."
Đúng vào lúc này, Đại Chu Vương nói khẽ: "Bệ hạ và Nhân Hoàng bệ hạ đều trở về đi, nơi đây có ta, Võ Hoàng, Nhạc Vương, Thư Linh, Trấn Võ Vương, Minh Vương Phi dẫn người trấn thủ là được! Những người khác đều có thể trở về tu dưỡng, chúng ta vẫn còn rất tốt!"
Ở lại nơi đây cũng là chuyện cực kỳ tiêu hao tỉnh lực, thời gian quá ngắn ngủi, không thể khôi phục nhanh được như khi ở vạn giới.
Nơi này thực sự chỉ phí thời gian.
Hiện tại vạn tộc tuyệt đối không dám tùy tiện trở về, huống chỉ một nhóm cường giả của họ cơ hồ đều đã có mặt.
Tô Vũ xem như đã tàn phế, Minh Vương cũng vậy mà Nhân Hoàng chẳng thua kém nhiều, giữ họ lại đây thì cũng chỉ vô dụng.
Tô Vũ suy tư một chút, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi phối hợp với những người khác ở lại trấn thủ, đúng rồi, ngươi đã gãy mất mấy đầu đại đạo, cần nối tiếp ở thiên địa của ta không?"
Đại Chu Vương cười đáp: "Được thế là tốt nhất... Nếu không, ta chỉ sợ sắp rơi xuống nhị đẳng, bất quá nếu tiếp nối thì đại khái ta cũng chỉ có thể duy trì lực lượng nhị đẳng, không có cơ hội tiến vào nhất đẳng"
Ngược lại thì lần này Võ Hoàng thật sự đã kiếm lời.
Võ Hoàng nãy giờ vẫn hơi thấp thồm, lúc này lão tằng hắng một cái, rầu rĩ nói: "Cái kia...
Tiên Hoàng coi như là ta giết đúng không?"
Có tính không?
Ta cũng xuất lực mà!
Tô Vũ nhìn lão, bình tĩnh nói: "Ngươi nói tính thì cứ coi như là tính đi, nếu ngươi muốn thì bây giờ có thể rời đi, ta sẽ không giữ lại!"
Võ Hoàng hừ một tiếng, không nói thêm gì mà chỉ quay đầu rời đi.
Đi thì đi!
Điư?
Ta không đi!
Đậu má, ta ở chỗ này chưa được mấy ngày thì đã bước vào nhất đẳng, ngươi lại muốn đuổi ta đi sao?
Ta có ngốc đâu!
Ha ha!
Võ Hoàng đã suy nghĩ kỹ rồi, không đến cấp độ có thể đánh Thái Sơn thì lão tuyệt đối sẽ không rời đi, ở lại đây tăng cao thực lực quá sung sướng.
Mặc dù bây giờ lão cũng đã đến cực hạn, Tô Vũ không tăng lên thì lão sẽ không có cơ hội, thế nhưng hỗn đản Tô Vũ này phát triển nhanh lắm!
Mặc dù hắn đang thụ thương không nhẹ thế nhưng chuyện này có là gì?
Tô Vũ sẽ khôi phục cực kỳ nhanh thôi.
Người khác không biết nhưng Võ Hoàng thì biết rõ, Tô Vũ nhất định còn có ý đồ với cường giả trong Thiên Môn, dụ chúng ra rồi xử lý, dung nhập thiên địa, vậy thì lực lượng thiên địa sẽ có thể khôi phục ngay.