Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3582 - Chương 3582: Minh Vương Cố Ý?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3582: Minh Vương Cố Ý?
 

Tô Vũ nhìn Quy rồi khẽ cười: "Không phải ngươi có thể so với Nhân Hoàng thời đỉnh cao sao? Không phải ngươi kêu gào rằng mình là một trong chí cường sau Thiên Môn à? Quy, ngươi đang gạt ta phải không?"

Vẻ mặt Tô Vũ lạnh lẽo: "Ta hận nhất kẻ khác gạt ta, nếu ngươi thật sự là chí cường thì khi bản tôn giáng lâm, giết ba năm vị nhất đẳng hẳn không có vấn đề gì mới phải. Kết quả, phế vật nhà ngươi đến cả Ma Hoàng cũng chẳng thể thắng!"

Quy kém chút đã muốn khóc, Ma Hoàng mạnh hơn lão nhiều mà!

Lão vội vàng nói: "Vũ Hoàng, ta... ta mới vừa vào nhất đẳng, ta không định lừa gạt Vũ Hoàng, ta chỉ là... Chỉ là.."

"Ngươi cảm thấy dù sao ta cũng sẽ bị ngươi tung một bàn tay chụp chết, không nói cho ta tình hình thực tế thì cũng chẳng quan trọng đúng không?"

"Không có, tuyệt đối không có!"

Quy vô cùng sợ hãi, bốn phía đều là cường giả sát khí sôi trào, vừa rồi đông đảo cường giả vẫn lạc ra sao, lão đều thấy rõ ở trong mắt, từ sau khi lão đoạn đạo thì đã cấp tốc né tránh, nhờ vậy mới tránh khỏi việc bị giết.

Hiện tại lão không muốn chết, bằng không sống thế này cũng quá oan uổng rồi!

Tô Vũ nhướng mày: "Tu luyện Thân thể đạo đều là vũ phu, một tên vũ phu như ngươi thế mà lại tham sống sợ chết!"

Quy cười đắng chát: "Ta... chúng ta tu luyện vô số tháng năm, trong cổng không chinh chiến nhiều, nào có huyết dũng được như chư vị!"

Lời này là lời nói thật.

Quy đột nhiên cảm giác được dù ba cổng mở ra thì những người kia thật sự có thể đấu thắng bọn người khát máu này ư?

Ai nấy đều cho Quy cảm giác sát khí quá nặng!

Bên phía Tô Vũ hay Nhân Hoàng đều như nhau, các vị chủ nhân quy tắc có ai mà không phải chinh chiến không ngớt?

Trong Thiên Môn, ngàn năm vạn năm có khi cũng chẳng có nổi một lần chiến đấu quy mô lớn.

Tô Vũ bật cười, hắn tùy ý phất tay: "Dẫn đi, sau này giao cho Lam Thiên trông giữ!"

Ánh mắt mọi người hơi dị dạng nhưng không ai nói gì.

Cấp tốc bắt giam Quy nhưng Quy cũng không dám phản kháng, càng không có lực để phản kháng, lão tỏ ra bất đắc dĩ và bi quan, nghĩ chốc lát bỗng nhiên nói: "Vũ Hoàng...

Vũ Hoàng, ta... những bằng hữu kia của ta..."

"Gấp cái gì!"

Tô Vũ cười ngắt lời: "Không cần ngươi làm gì hết, ta sẽ giả mạo ngươi nói chuyện phiếm với họ, để họ an tâm tiếp tục bắn lực lượng ra, sớm muộn gì bản tôn cũng sẽ giáng lâm thôi. Tốt nhất là họ lại gọi thêm vài bằng hữu đến, ta sẽ xử lý từng tên!"

Quy rất tuyệt vọng, nói như vậy, cơ hội nhỏ nhoi nhất của ta cũng đã biến mất?

Tô Vũ không để ý tới lão nữa.

Hắn nhìn về phía thượng du, nói khẽ: "Chúng ta đang ở đây, có phải là chúng sẽ tiếp tục bị xung kích xuống hay không?"

Nhân Hoàng ngẫm nghĩ bèn gật đầu: "Phải, lực lượng thượng du càng ngày càng mạnh, nó sẽ xung kích bọn chúng xuống, nhưng để chúng cưỡng ép ở lại thượng du cũng có chỗ tốt, có thể trì hoãn ba cổng mở ra... thẳng đến khi chúng bị xung kích về tới và chúng ta cũng như thế thì ba cổng mới có thể chính thức mở!"

Tô Vũ hiểu rõ.

Nghĩ chốc lát hắn lại nói: "Vạn tộc còn 4 vị nhất đẳng, lần này chiến đấu kết thúc hẳn sẽ còn có người tấn cấp, một số Thiên Tôn Thiên Vương khác vẫn còn sống, đại khái còn có thể duy trì 50 vị"

Đây là lực lượng cường đại!

Nhân Hoàng gật đầu.

Đây là điều tất nhiên!

Nhân Hoàng nhìn người của phía bên mình, cười nói: "Chúng ta cũng sẽ sinh ra càng nhiều vị cường giả!"

Dứt lời, hắn lại nói: "Ý tưởng của ngươi bây giờ là gì? Tiếp tục truy kích hay là chờ đợi?"

Trận chiến này kết thúc, vạn tộc sẽ kiên trì ở lại thượng du chờ đợi ba cổng mở ra, chỉ sợ chúng sẽ không trở lại, mà cũng không dám trở lại. Chúng sẽ một mực chờ đến khi nhóm Tô Vũ rút lui, khi đó chúng mới dám trở về để ba cổng và chúng xuất hiện cùng một lúc.

Tô Vũ suy nghĩ một phen, mở miệng nói: "Nhân Hoàng cảm thấy đuổi theo giết sạch những người kia, chúng ta phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào?"

Nhân Hoàng suy nghĩ một phen bèn đáp: "Hiện tại chúng đã không còn đường lui, chúng sẽ tử chiến đến cùng, thậm chí là tuyệt vọng mà chiến, nếu liều lĩnh... chúng ta sẽ tổn thất 10 vị chủ nhân quy tắc trở lên là điều chắc chắn, thậm chí có khi còn nhiều hơn!"

Đây đã là đáp án sau khi y cân nhắc đến điểm nghịch thiên của Tô Vũ.

Nếu không, chúng có hơn 50 vị cường giả, trong đó có 4 vị nhất đẳng, không chết 20 - 30 người mà cũng muốn bắt giữ đối phương ư?

Tô Vũ gạt đi: "Quên đi vậy, tạm thời không đuổi giết, chờ chúng cũng được, bởi vì chúng ta sẽ tiến bộ nhanh hơn chúng, thời gian thật ra đang đứng về phía chúng ta!"

Vạn tộc có thể tiến bộ thế nào?

Tô Vũ và Nhân Hoàng thì có thể thông qua thiên địa để tăng lên, khiến bản thân không ngừng mạnh hơn.

Không ngừng có người tấn cấp, không ngừng có người tăng lên, thực lực sẽ chỉ càng ngày càng cường đại!

Trận chiến này đánh giết vô số cường giả cũng không phải không có chỗ tốt.

Nhất đẳng đều đã nhiều thêm mấy vị!

Tô Vũ nhìn về phía Nhân Hoàng rồi hỏi: "Tình huống chỗ ngài thế nào?"

"Không rõ lắm..."

Vừa nói xong, Nhân Hoàng đã mỉm cười: "Người đến rồi!"

Không bao lâu sau, một đám người hiển hiện từ đằng xa, tất cả đều là chủ nhân quy tặc.

Mà nhân số lại còn không ít, nhiều hơn cả trước đó, bởi vì trước đó Nhân Hoàng mang đi 27 vị cường giả, lúc này lại tới hơn 30 vị, đại biểu có không ít người đã tấn cấp, có vị là Thượng cổ Hầu vốn có của Nhân Hoàng, cũng có vị là người mà Tô Vũ an bài vào.

Tỉ như Định Quân... Tô Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc bởi vì hắn thật sự thấy được Định Quân Hầu!

Gia hỏa này sau mấy lần đều không thể đột phá, lần này, thế mà vận khí lại ùa tới rồi.

Một đám cường giả cấp tốc lao đến, rất nhanh, người của đôi bên tụ hợp, hỏi thăm tình huống của nhau, ai nấy đều mừng rỡ như điên.

Đại thắng!

Tất cả mọi người nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ, gia hỏa này quá yêu nghiệt!

Mấu chốt là... Minh Vương và Chiến Vương phải làm sao bây giờ?

Đâu chỉ họ, lúc này thấy Tô Vũ và Nhân Hoàng đang trò chuyện, Đại Minh Vương nhịn không được mở miệng xen vào: "Chuyện này... Lão tổ tông, ngài trả lại đạo cho ta đi, ta...

Minh Vương trợn trắng mắt, tức giận mắng: "Ta vừa mới kết nối, đại đạo nhất đẳng của ta đã đứt đoạn, vừa rồi khi nối đạo đã phải tiếp nhận phản phệ, giờ ta mà đoạn đạo thì ta sẽ bị phản phệ mà chết. Ngươi cho rằng ta là dạng kẻ yếu như ngươi, tùy ý đoạn đạo cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn à?"

Đại Minh Vương sững sờ: "Vậy... Lão tổ tông.."

Minh Vương lại giận dữ quát: "Ngươi thì biết cái gì, giờ ta mà đoan đạo, không có trận pháp của ta áp chế thì thiên địa của Vũ Hoàng sẽ sụp đổ. Dù sao ngươi cũng tu luyện trận pháp, thế mà nhìn không ra à? Ngươi là đồ ngớ ngẩn sao?"

Đại Minh Vương cũng coi như hạng cáo già, nhưng lúc này ông nhìn kỹ lại lòng bỗng xao động, đột nhiên ông như phát cuồng: "Ngài cố ý đúng không?"

Ông vội vàng nhìn về phía Minh Vương Phi, khóc lóc kể lể: "Tổ nãi nãi, ông ấy cố ý!

Chắc chắn là thấy bệ hạ tiền đồ xán lạn nên mới cố ý đoạn đạo, đoạt đạo của ta! Tổ nãi nãi, lão tổ tông không giúp hậu duệ của Chu gia thì thôi đi, thế mà còn cướp đồ của hậu duệ!"

Đại Minh Vương rất gấp: "Đạo này vẫn là ta cướp được từ tay nhi tử, hiện tại thì hay rồi, lợi dụng lúc thiên địa của bệ hạ rung động, ông ấy lại cướp đạo của ta, rốt cuộc có chịu trả lại cho ta hay không hả?"

Nhân Hoàng thấy thế bèn ho một tiếng, nhẹ giọng trấn an: "Đừng thương tâm, ngươi có thể tới thiên địa của ta, Trận pháp đại đạo của ta..."

Bình Luận (0)
Comment