Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Vũ, y không nói bất cứ lời an ủi nào, trong mắt Nhân Hoàng thì bỏ mạng trong chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, chẳng qua là y cảm thấy Tô Vũ dù sao cũng còn quá trẻ.
Lão huynh đệ của y chiến tử thì y sẽ bi thương, sẽ khó chịu nhưng y sẽ không biểu lộ ra ở trước mặt bất kỳ người nào.
Bởi vì đây là chiến tranh.
Ngày xưa có 36 vị Nhân Vương, hiện tại còn sống không đến một nửa, còn lại đều là cường giả hậu tấn.
Lão huynh đệ càng ngày càng ít!
Nhân Hoàng không thương tâm vì người đã vẫn lạc, không phải y vô tình mà bởi vì y là Hoàng!
Lúc này, Nhân Hoàng đột nhiên cười lớn: "Đại thắng!"
Tiếng cười vang khắp chư thiên!
Đại thắng!
Chiến thắng thiên cổi Một trận chiến đã đánh tan vạn tộc, vạn tộc tổn thất hơn phân nửa, ba vị nhất đẳng chiến tử, lãnh tụ quan trọng như Tiên Hoàng và Ma Hoàng đã vẫn lạc, trận thắng này đã đặt vững điểm báo rằng Nhân tộc có thể triệt để hoàn thành nhất thống vạn tộc.
Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng, cũng không còn vẻ bi thương gì nữa mà chỉ là nét mặt bình tĩnh vô cùng, hắn nói: "Nhân Hoàng bệ hạ không cần nói sang chuyện khác, ta đã chịu rất nhiều ngăn trở, đâu thể bởi vì ai đó chết rồi thì ta liền không gượng dậy nổi! Chẳng qua là ta cảm thấy ta làm việc vẫn chưa đủ tốt, có ta ở đây thế mà lại để cho ta cường giả của ta vẫn lạc, đây mới là vấn đẻ!"
Bi thương sao?
Có một chút, nhưng phần nhiều vẫn là một loại tự trách, đúng vậy, chính là tự trách, bởi vì Tô Vũ truy cầu sự hoàn mỹ!
Trận chiến này mất đi 6 vị chủ nhân quy tắc, hắn cảm thấy mình tính kế vẫn còn chưa đủ.
Nhân Hoàng cười khổ.
Đại thắng rồi!
Trước sau chỉ chết 10 vị chủ nhân quy tắc, đổi lấy đối phương chết hơn 70 vị, chiến tổn 1 so với 7 thế mà Tô Vũ còn cảm thấy mình làm việc chưa ổn.
Có phải ta nên đi chết luôn không?
Tô Vũ tiếp tục nói: "Những việc này đều là bề ngoài, trên thực tế tổn thất của chúng ta còn lớn hơn, Minh Vương sợ là không cách nào khôi phục, Chiến Vương thì còn có hi vọng, mà ta... thương thế của ta rất nặng!"
Rất nặng!
Quả thực là rất nặng, chỉ là nãy giờ Tô Vũ không thể hiện ra mà thôi, chút đau đớn này hắn đã quen rồi, có lúc ngươi sẽ phát hiện kỳ thật đau đớn sẽ giúp cho ngươi thanh tỉnh hơn, tỉnh táo hơn.
Thiên địa của hắn đã rối loạn.
Bị những người kia nổ cho loạn thất bát tao, đại đạo đứt đoạn tối thiểu trên trăm đầu, còn cả nhóm Chu Thiên Đạo cuối cùng đã bị Tô Vũ thu nhập vào phụ cận Thiên Môn, đại đạo cũng có dấu hiệu đứt gãy, đối với họ mà nói, đại đạo đứt gãy kỳ thật chính là vẫn lạc.
Cũng may, Tô Vũ đã kịp đem họ đi.
Nếu không nhóm Ám Vệ vừa ra sân này liền có thể về chầu ông bà ngay lập tức.
Tô Vũ bị thương rất nặng, Minh Vương rớt khỏi nhất đẳng, thiên địa của Văn Vương có lẽ đã bị bại lộ, Đại Chu Vương cũng đứt đoạn một phần đại đạo...
Những thứ này đều là tổn thất không thấy được.
Còn có bản thân Nhân Hoàng nữa, Tô Vũ nhìn thoáng qua, mơ hồ hình như chỉ có chiến lực nhị đẳng, có thể là do thiên địa của y chưa dẫn dắt đến nơi đây, ở trong thiên địa khả năng là mới có thực lực nhất đẳng.
Tổn thất như vậy cũng là cực kỳ thảm trọng.
Cường giả đỉnh cấp như Nhân Hoàng cũng coi như tàn phế.
Nhân Hoàng nghe vậy thì hơi hơi thổn thức, bất quá rất nhanh y đã khôi phục ý cười, "Nhưng chúng ta đã thắng, không phải sao?"
Đến lúc này Tô Vũ mới mỉm cười: "Thắng! Mà còn là thắng dưới tình huống Nhân Hoàng chưa tới viện binh!"
Hắn cố ý nói mấy lời như vậy, Nhân Hoàng thực sự không phản bác được.
Hóa ra ngươi chỉ muốn nói, không có ta thì ngươi cũng có thể thắng sao?
Thôi được, đúng là như thế.
Nhưng đám Minh Vương đều là người của ta, ngươi biết không?
Tô Vũ nhìn về phía Minh Vương, bỗng nhiên cười nói: "Đều nói trong số Tứ Cực Nhân Vương thì cảm giác tồn tại của Minh Vương yếu nhất, thậm chí không xứng với địa vị của Tứ Cực Nhân Vương, hôm nay Tô Vũ ngược lại phải lau mắt mà nhìn!"
Gặp nguy không loạn, xử sự quả quyết, quyết định nhanh chóng, nói đoạn đạo liền đoạn đạo, nói dung hợp liền dung hợp, người như Chiến Vương mà cũng một lòng nghe ông, nói gì nghe nấy, thủ đoạn phong phú, củng cố thiên địa...
Có thể nói, nếu không có Minh Vương thì bên phía Tô Vũ chắc chắn sẽ chết thêm một số người, mà chính Tô Vũ đại khái cũng phải vứt bỏ các đại đạo khác, chỉ lưu lại Sinh tử đại đạo, bởi vì vì Sinh tử đại đạo có thể giúp hắn phục sinh.
Đây cũng là người đầu tiên mà hắn khích lệ sau trận chiến.
Minh Vương khẽ cười: "Vũ Hoàng bệ hạ quá khen!"
Tô Vũ lại cười lớn: "Không, nếu giữa Võ Vương và ngài bảo ta lựa chọn một người để cộng tác, ta chắc chắn sẽ chọn ngài, vũ phu thuần túy có đôi khi rất đáng ghét, có lẽ luận về võ thì ngài yếu hơn rất nhiều, nhưng tác dụng tổng thể thì ngài lại hơn ông ta nhiều lắm"
Nhân Hoàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, dở khóc dỡ cười: "Lời này nếu mà Thái Sơn nghe được, chỉ sợ...
Tô Vũ phì cười: "Ta mà sợ ông ấy nghe được sao?"
Thôi được rồi, Nhân Hoàng không phản bác nữa.
Trận chiến mới rồi cũng khẳng định vững chắc địa vị của Tô Vũ, nếu trước kia hắn nói mấy lời này thì những cường giả ở đây, đặc biệt là Trấn Võ Vương sẽ không nhịn được, bấy giờ bà lại chỉ bĩu môi không nói gì.
Tướng công nhà mình bị Tô Vũ khinh bỉ ngay trước mặt mọi người, dĩ nhiên bà sẽ rất khó chịu.
Thế nhưng Tô Vũ lại quá lợi hại!
Tô Vũ là kẻ có nhiều thủ đoạn, giết người vô số, làm người hung ác, dù Trấn Võ Vương không thích động não thì cũng biết loại người này chớ trêu chọc vào. Vị kia nhà mình trêu chọc không nổi, dù mạnh hơn Tô Vũ thì bị hắn giết chết thế nào cũng chưa chắc đã biết đâu.
Ngay một khắc ấy, một vị vũ phu khác là Võ Hoàng hơi ngượng ngùng, bắt được một người ném lên trên đất trống, râu rĩ hỏi: "Xử lý hắn thế nào?"
Về mặt Quy đầy tuyệt vọng và khủng hoảng!
Rốt cuộc lão vừa mới trải qua chuyện gì thì chính lão cũng không rõ ràng.
Lão chỉ biết là mấy vị nhất đẳng đã chết, chủ nhân quy tắc càng là bỏ mạng liên miên.
Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy dáng vẻ Tô Vũ, lạnh lùng đến cùng cực.
Mà bên cạnh Tô Vũ chính là người mạnh nhất thời đại này trong truyền thuyết, Nhân Hoàng. Hóa ra Nhân Hoàng đang ở bên cạnh Tô Vũ, Quy cảm giác Nhân Hoàng có vẻ hiển lành hơn nhiều, Tô Vũ thì lại đáng sợ hơn gấp vạn.
"Tô Vũ... Không, không, Vũ Hoàng!"
Quy tuyệt vọng, vội vàng cầu xin: "Đừng giết ta... Ta còn hữu dụng, giết ta thì Vũ Hoàng bệ hạ sẽ tổn thất rất lớn, ta mà chết thì bằng hữu của ta đều sẽ biết được..."
Tô Vũ nhìn lão, vừa rồi không để ý, bây giờ hắn mới phát hiện được rằng mình đã nối cho lão một đại đạo rất rác rưởi, chính là Mị hoặc đạo.
Chính là loại có vẻ giống với đạo của Nguyệt La.
Đáng tiếc, dáng vẻ của Quy thực sự quá khó coi, hèn mọn, xấu xí, Mị hoặc đại đạo ở trên người lão hoàn toàn không xứng đôi, ngược lại còn khiến cho người ta khó chịu chán ghét.
Có thể đem Mị hoặc đại đạo biến thành bộ dáng quỷ quái này thì cũng là nhân tài.