"Dĩ nhiên có!"
Nhân Hoàng cười: "Chúng ta và Địa Môn đã chiến đấu rất nhiều năm, giết rất nhiều cổ thú Hỗn Độn thế nên có không ít hiểu biết về Địa Môn, lợi ích của nó không trực tiếp như Thiên Môn nhưng là giết chết những sự tồn tại bên trong thật ra là một quá trình cường hóa bản nguyên, điểm này ngươi không biết thì có thể thủ trải nghiệm"
Nhân Hoàng giải thích: "Chúng ta thôn phệ quá khứ thân và tương lai thân, hoặc là dựa vào vật gánh chịu hoặc là chỉ có thể dựa vào bản thân cường đại để dung hợp quá khứ tương lai, làm mình mạnh lên! Nhưng bản ngã rất khó tiếp nhận ba thân, dù ngươi hay ta kỳ thật cũng tiếp nhận không nhiều... Mà giết cường giả trong cổng thật ra là một quá trình giúp cường hóa bản nguyên của chính mình!"
Tô Vũ đã hiểu.
Ánh mắt hắn hơi lay động: "Ý của ngài là giết nhiều sự tồn tại trong ba cổng thì sẽ có ích, tỉ như ta dung hợp một lần quá khứ thân, một lần tương lai thân, chờ ta giết nhiều kê trong Địa Môn thì liền có thể tiếp tục tiếp dẫn quá khứ thân để làm mình mạnh lên?"
Quá khứ thân là duy nhất nhưng khác biệt ở chỗ thời gian thời điểm trong quá khứ lại có rất nhiều.
Có thể tiếp dẫn!
Nếu bản thân Tô Vũ không đủ cường đại thì cần vật gánh chịu mới được, nhưng một khi giết một kẻ trong cổng thì hắn lại có thể cường hóa bản ngã, đây là điểm hoàn toàn khác biệt!
Nhân Hoàng gật đầu, y cũng lộ ra ý cười.
Lúc này, hai người đều nở nụ cười.
Cười thì cười, Nhân Hoàng vẫn nói: "Dù Địa Môn yếu nhất nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, năm đó ở thời đại của ta, Địa Môn mổ ra, ta và Văn lão nhị bọn họ cũng rất tò mò về ba cổng, cũng từng nghĩ tới chuyện đi dò xét... Ta không tiến vào nhưng Văn lão nhị muốn vào trong Địa Môn, kết quả y mới vừa đi vào không lâu thì đã bị đánh tới!"
Tô Vũ khẽ giật mình.
Văn Vương đã từng vào Địa Môn ư?
Lá gan quả nhiên cũng không nhỏ!
Vị này thật là ham chơi, Thiên Môn Địa Môn gì cũng dám tiến vào.
"Lần đó kê ra tay với Văn Vương là một vị cường đại trong Địa Môn, Hỗn Độn Chi Chủ, đương nhiên gã có phải chủ nhân của thời đại Hỗn Độn hay không thì chẳng có ai rõ ràng, nhưng đối phương rất mạnh, Văn lão nhị không dám tùy tiện giao thủ, chỉ có thể lựa chọn rời đi!"
Nhân Hoàng giải thích một hỏi, cuối cùng nói: "Cho nên, bây giờ ngươi vẫn giữ ý định cũ, chúng ta sẽ sớm tiến vào Địa Môn ư?"
Tô Vũ trầm ngâm một hỏi mới đáp: "Trước mắt thì khó mà nói, ta đang tự hỏi nếu ta tiến vào Địa Môn thì có phải sẽ khiến ba cổng sớm mở ra hay không... Hay là chỉ dò xét điều tra với quy mô nhỏ trước một chút?"
Sau đó hắn lại nói tiếp: "Mà ta còn có một chuyện cực kỳ trọng yếu chưa hoàn thành.. "
"Chuyện gì?"
"Cứu người!" Tô Vũ khẽ đáp: "Thời Gian Sư!"
Chuyện này rất trọng yếu!
Nhân Hoàng sững sờ, nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ: "Ngươi.. "
Tô Vũ thở dài: "Ta phải đi cứu nàng, tình cảnh của nàng không quá tốt! Ta được như hôm nay phần lớn là nhờ Thời Gian Sư, so với Văn Vương, Thời Gian Sư mới xem như người mà ta chân chính truyền thừa"
Bút Đạo chỉ là thứ nửa đường Tô Vũ tiếp xúc một hồi mà thôi, Thời Gian Sách của Thời Gian Sư mới là mấu chốt để Tô Vũ khai thiên.
Tô Vũ còn nhớ rõ ngày đó trong giấc mộng Thời Gian Sư mơ hồ truyền cho mình một chút tin tức, nàng đang khóc.
Nàng nói rằng Văn Vương sắp chết....
Tô Vũ thật sự cạn lời, Văn Vương đã chết đâu!
Quả nhiên, miệng của nữ nhân chỉ toàn gạt người.
Còn nữa, tình hình trước mắt của Thời Gian Sư như thế nào thì Tô Vũ cũng có vài thu hoạch, khả năng là nàng đã bị gã chí cường kia bắt đi, bắt mà không giết... hoặc là giết không được, đây kỳ thật cũng là điểm mà Tô Vũ cảm thấy cổ quái.
Đã biết rõ Văn Vương, Võ Vương không yếu, hoặc là đứt khoát thả người hoặc là trực tiếp giết chết, đừng cho Văn Vương bất cứ cơ hội nào, lề mà lề mề đến tận bây giờ cũng không giết Thời Gian Sư là có ý gì?
Còn nữa, năm đó Thời Gian Sư tiến vào Thiên Môn hẳn là bị tính kế, hoặc là có đô gì đó hấp dẫn nàng, nàng biết nguy hiểm nhưng mà vẫn đi.
Từng suy nghĩ hiển hiện, Tô Vũ nói: "Có thể ta sẽ đi Thiên Môn một chuyến trước, chưa chắc là bản tôn mà có thể sẽ để phân thân tiến vào, Nhân Hoàng bệ hạ nói ngài từng để hư ảnh tiến vào rồi bị người đánh tới, thật sao?"
Nhân Hoàng gật đầu: "Ta gặp một nhân vật lợi hại, về sau vì không muốn bại lộ vị trí Thiên môn của mình nên mới bị cháu trai này phát hiện, ta không thử lại lần nữa chủ yếu là bởi vì hình chiếu Thiên Môn của ta có khả năng nằm ngay tại lãnh địa của tên kia cho nên cũng lười đi đấu với hắn, những năm này ta cũng chẳng có tỉnh lực để mà đấu với hắn"
Y nhìn về phía Tô Vũ, nói khẽ: "Ngươi muốn đi cứu Văn Ngọc... Nha đầu này năm đó đã thích hồ nháo, ngươi có thể cứu nàng là chuyện tốt, nhưng nếu không có biện pháp thì trước hết cứ để cho Văn lão nhị tự gánh vác đi!"
Tô Vũ không thể để bản tôn tiến vào, tiến vào thì Thiên Môn dễ tiến khó ra, rất dễ xảy ra chuyện.
Ngươi chỉ cho phân thân đi vào, có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?
Nhưng Tô Vũ muốn đi thì Nhân Hoàng cũng không có cách nào khuyên can, Thời Gian Sách của Văn Ngọc quả thực ảnh hưởng rất lớn đối với Tô Vũ, kỳ thật Nhân Hoàng cũng có thể nhìn ra bóng dáng của Văn Ngọc trong thiên địa của Tô Vũ.
Lúc này nhắc tới Thời Gian Sư cũng khiến Tô Vũ ngẫm nghĩ nhiều hơn chút, hắn hỏi:
"Bệ hạ biết tin tức gì của Thời Gian Sư không? Thực lực của nàng thế nào? Nàng không khai thiên hay nối tiếp lực lượng đại đạo sao?"
"Văn Ngọc.. "
Nhắc tới nha đầu trong trí nhớ này, Nhân Hoàng cười khẽ: "Đó là một nha đầu rất biết gây chuyện! Năm đó, ta và Văn lão nhị tranh đấu giành thiên hạ, nàng làm bạn với Tinh Nguyệt, tuy nàng nhỏ hơn Tinh Nguyệt nhưng biết nháo loạn hơn Tinh Nguyệt nhiều, tính tình Tinh Nguyệt nhu hòa, Văn Ngọc thì lại khác, nghịch ngợm hơn hẳn"
Nói tới Thời Gian Sư, Nhân Hoàng nhịn không được mỉm cười: "Từ nhỏ nàng đã không an tĩnh, ta và Văn lão nhị ra ngoài chinh chiến, để nàng và Tinh Nguyệt ở lại chỗ của Văn lão nhị. Tỉnh Nguyệt có thể đợi được nhưng nàng thì không, thường xuyên vụng trộm chuồn đi. Bởi vì năm đó chúng ta giết không ít cổ thú trong Địa Môn nên nha đầu này ăn không ít cổ thú, có hơi tham ăn, nhất định cứ muốn tự mình ra ngoài thu thập vật liệu, tự mình làm cơm... "
Khóe miệng Tô Vũ giật giật, Thực Phổ thật sự tồn tại sao?
Nhân Hoàng vừa cười vừa nói: "Nàng và Văn lão nhị giống nhau, đều rất có thiên phú!
Ngay từ đầu, ta và Văn lão nhị định để nàng đi theo con đường tu luyện chính thống, về sau nàng lại làm loạn tạo ra Thời Gian Sách, cũng chính là Thực Phổ"
"Khi đó nàng cũng tìm ra đạo của chính mình rồi.. "
Nhân Hoàng cảm khái một tiếng: "Kỳ thật nàng rất có thiên phú, có lẽ theo chân chúng ta nên kiến thức khá nhiều, nàng không muốn làm từng bước, đi mở đạo hay dung đạo.
Nàng nói thời không trường hà bao trùm vạn giới, đó là một cái trại chăn nuôi, muốn ăn loại đồ ăn nào thì ăn loại đó... Cho nên, nàng muốn tự mình mở trại chăn nuôi!"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ nhúc nhích.
Nhân Hoàng cười nói tiếp: "Đừng để ý, ta biết ngươi giỏi liên tưởng, nhưng trại chăn nuôi thì hơi quá mức, ngươi có tự coi thiên địa của mình thành trại chăn nuôi được không?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ, không nói thêm gì nữa.