Nhân Hoàng tiếp tục: "Sau đó Văn Ngọc bắt đầu hoàn thiện Thực Phổ của mình, muốn tự mở thiên địa, ta và Văn lão nhị đều rất ủng hộ, khi đó chúng ta cũng đều có ý nghĩ như vậy, nhưng chúng ta khác Văn Ngọc, chúng ta mở đạo trước rồi mới đi khai thiên!"
"Văn Ngọc không mở đạo, nàng muốn trực tiếp khai thiên!"
Tô Vũ tưởng tượng một chút bèn gật đâu: "Thời Gian Sư rất lợi hại, cũng rất quyết đoán, trực tiếp khai thiên hay đúc Thời Gian Sách đều là thủ đoạn vô cùng lợi hại!"
Nhân Hoàng mỉm cười: "Chỉ là cũng giỏi giày vò người khác quá, nàng đi nhặt xác khắp nơi, làm ta và Văn lão nhị bó tay hết cách, đành phải giả vờ như không biết. Khi đó vạn giới vừa mới bình định không lâu, nàng làm như vậy dễ dàng bức phản vạn tộc, cho nên nàng cũng không dám bại lộ thân phận, về sau, mọi người gọi nàng là Thời Gian Sư thì nàng cũng chấp nhận"
"Nàng không khai thiên, vậy thì nàng mạnh tới mức nào?"
Tô Vũ dò hỏi, Nhân Hoàng suy nghĩ một chút mới đáp: "Không hề tệ! Õ thời kì đỉnh cao, dùng Thời Gian Sách thì chỉ sợ cũng có thể tiếp cận nhất đẳng"
Thấy Tô Vũ nhìn mình, Nhân Hoàng cười nói: "Cảm thấy nàng không mạnh sao?"
"Ngươi phải biết, thời kỳ đó toàn bộ vạn giới có được bao nhiêu nhất đẳng? Ta, Văn lão nhị, Võ Vương cũng khó khăn lắm mới bước vào nhất đẳng, lúc ấy Minh Vương chỉ là nhị đẳng đỉnh phong... Thực lực của Văn Ngọc ở thời điểm đó đã có thể xếp trong nhóm 10 vị tối cường của vạn giới rồi"
Nhân Hoàng cảm khái rồi tiếp tục nói: "Về sau, Thời Gian Sách dần dân hoàn thiện, nàng cũng có tâm tư khai thiên, mà dã tâm của nàng không hề nhỏ, chúng ta khuyên nàng sớm ngày khai thiên... Nàng không chịu, nói rằng vạn đạo không được đầy đủ, cảm ngộ chưa sâu nên còn muốn thu thập nhiều hơn nữa. Nàng muốn một bước khai thiên, đạt tới cấp độ vượt qua cả ta và Văn lão nhị!"
Tô Vũ cũng phải hít sâu một hơi: "Dã tâm này thật sự rất lớn! Thời Gian Sách của nàng đã bị ta dung nhập, nhưng ta cũng không cảm thấy nàng khai thiên rồi có thể đạt tới cấp độ rất mạnh đó, bất quá... nếu tự nàng khai thiên thì hẳn là không có vấn đề gì"
Nàng vốn đã rất đáng sợ rồi!
Thế nhưng mức độ ấy vẫn chưa đạt yêu cầu của Thời Gian Sư.
Nhân Hoàng cười khẽ: "Ngươi cho rằng Thời Gian Sách mà nàng đưa ra chính là bản thể sao?"
Tô Vũ khẽ giật mình, có ý gì?
Nhân Hoàng cười nói: "Lực lượng hạch tâm của Văn Ngọc đều nằm trong Thời Gian Sách, một khi thật sự đưa Thời Gian Sách ra mà lại bị ngươi làm hư, nàng sẽ sớm rơi xuống Nhật Nguyệt cảnh, đây không phải sớm đã chết từ lâu rồi sao? Có thể nàng chỉ đưa ra bản đập hoặc là bản phụ mà thôi."
Tô Vũ sững sờ.
Không đến mức đó chứ?
Nhân Hoàng giải thích: "Văn Ngọc là một người rất tinh quái, nàng cũng không phải kê hở chút là khóc khóc than thở, nàng sẽ biết tìm cách tự cứu, biết rõ mình lâm vào nguy cơ thì sao nàng có thể phó thác toàn bộ hi vọng lớn nhất ra ngoài được? Cho nên Thời Gian Sách của ngươi có thể chỉ là phó bản. Ngươi nói năm đó Tinh đi tới theo Thời Gian Sách, đúng không?"
Tô Vũ gật đâu.
Nhân Hoàng cười tiếp tục nói: "Sao Tinh có thể đi ra từ Thời Gian Sách được? Nếu Văn Ngọc thật sự lợi dụng Thời Gian Sách để phá võ Thiên Môn thì đó cũng là do chiến đấu với cường địch, Tinh đào đâu ra thực lực để mà đi ra?"
Tô Vũ khiếp sợ run người, một mặt vì lời Nhân Hoàng nói khiến hắn sững sờ, một mặt là vì vị này chẳng hề khách khí gì đối với lão tổ của y gì cả.
Nhân Hoàng lại mặc kệ hắn nghĩ gì, tiếp tục nói: "Cho nên khả năng là nha đầu Văn Ngọc đã có ý đồ riêng gì đó. Nguy cơ thì khẳng định là có, không thì nàng cũng sẽ không để Thời Gian Sách xuất hiện nhưng đến giờ Văn lão nhị vẫn còn còn sống, Văn Ngọc cũng không thể vẫn lạc nhanh như vậy được"
Tô Vũ nhíu mày: "Ý của Nhân Hoàng là Thời Gian Sư cũng có an bài của mình?"
"Khẳng định là có"
Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Vũ, cười khẽ: "Ngươi không phải là một trong số đó sao?"
"Ta?"
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, Nhân Hoàng cười nói: "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không phải là chuẩn bị sau cùng của nàng à? Ngươi nhìn đi, không phải ngươi đã quật khởi rồi đấy sao?"
Tô Vũ cười khổ, cũng đúng nhỉ...
Hắn nói: "Nhưng lúc đầu ta thấy được một chút ấn ký của nàng, nàng còn khóc.. "
Nhân Hoàng bất đắc dĩ ngắt lời: "Chẳng phải quá bình thường ư? Hài tử biết khóc sẽ có sữa ăn, tranh thủ một chút lòng đồng tình mà thôi, khi giết người nhặt xác Văn Ngọc cũng khóc cho người ta mà, giả khóc một chút, tưởng niệm một chút nhưng cũng đâu có thấy nàng chê thịt cổ thú bao giờ"
Tô Vũ nhe răng, nửa ngày sau vẫn không nói gì.
Ta đệt!
Thật sao?
Giả khóc ư?
Không đến mức ấy chứ?
Đối với muội muội của Văn Vương, Tô Vũ thực sự là chẳng biết nên nhận xét gì, hồi lâu sau hắn mới nói: "Vậy bây giờ nàng đang sống rất thoải mái à?"
"Hẳn là không đến mức ấy"
Nhân Hoàng phì cười: "Nhưng có lẽ nàng cũng không thảm đến vậy, cho nên ngươi chớ để nàng lừa gạt!"
Tô Vũ cũng chẳng có cách nào!
Đầu năm nay quả nhiên phải bán thảm mới được, uổng công hắn còn nghĩ Thời Gian Sư sắp chết rồi, nàng khóc quá thảm thiết nên hắn chỉ muốn tận lực mau mau đi cứu người.
"Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, có lẽ nàng thật sự đã gặp phải nguy hiểm"
Nhân Hoàng vẫn bổ sung thêm một câu, miễn cho chuyện không phải như vậy thì Tô Vũ lại phán đoán sai lầm.
Tô Vũ bó tay thật rồi, nói nhảm, ta biết ngài chỉ đang phỏng đoán mà.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến vạn giới.
Xé rách hư không, tất cả cùng nhau tiến vào thượng giới.
Lúc này, Tô Vũ cũng nhìn thấy thiên địa của Nhân Hoàng, hiện tại nó đang lấp lóe kim quang và có một số cường giả lưu thủ.
Trước đó đám Vân Tiêu đều không đi theo, nhìn thấy Tô Vũ trở về, mấy vị cường giả còn đang cảnh giác đều nhẹ nhàng thở ra, Vân Tiêu vội vàng tiến lên: "Hù chết ta rồi, bệ hạ, trước đó thiên địa của ngài rúng động, Giám Thiên suýt chút nữa đã chết, không sao chứ?"
"Không có việc gì!"
Tô Vũ cười cười nhìn về phía Nhân Hoàng rồi nói: "Giờ thì ai về nhà nấy đi, ngài củng cố thiên địa của ngài, ta vững chắc thiên địa của ta. Mấy vị Thiên Vương, Thiên Tôn gì đó đều mau chóng dung nhập thiên địa của ngài hết đi, bên ta tạm thời không cần!"
Nhân Hoàng gật gật đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Được, nếu ngươi muốn vào Thiên Môn thì nói cho ta một tiếng!"
Y dặn dò: "Đừng vô thanh vô tức liền tiến vào, dễ xảy ra chuyện!"
"Biết rồi"
Tô Vũ khoát khoát tay rồi bước vào trong thiên địa của mình.
Sau lưng hắn, một đám người vừa muốn bước vảo thì lại nghe Vân Tiêu kinh ngạc hô lên: "Định Quân, ngươi tới đây làm gì? Nhà ngươi ở bên chỗ Nhân Hoàng bệ hạ mà!"
Định Quân Hầu muốn thổ huyết luôn cho xong.
Thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, mẹ nó, thật đúng là như vậy! Ta đã nối đạo trong thiên địa của Nhân Hoàng, ta vào thiên địa của Tô Vũ thì cũng chỉ vô dụng mà thôi!
Nhất thời, người đã dung đạo vào thiên địa của Nhân Hoàng đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, mà Minh Vương và Chiến Vương cũng chẳng khá hơn là bao.
Hai phiến thiên địa bây giờ đều rối bời, chẳng hề phân biệt quá rõ ràng, ông và Chiến Vương còn đang dung nhập thiên địa của Tô Vũ nữa kìa.
Nhưng mấu chốt là bọn họ không quá thân quen với Tô Vũ, mà họ còn phải về thiên địa của Nhân Hoàng chủ trì một chút chuyện lớn nữa.
Đột nhiên, mọi người cũng không biết nên đi bên nào mới tốt.