Cùng lúc đó ở bên trong Thiên Môn.
Một tòa núi lớn đứng lặng giữa thiên địa, vắt ngang hư không, phóng xạ ngàn vạn dặm.
Trong núi hệt như một thế giới tách biệt.
Sinh linh vạn vật đều sinh tồn ở bên trong ngọn núi lớn này, sinh hoạt tại vùng cấm địa này.
Ngọn núi lớn ấy tựa như là sao trời, điệu bắn ra hào quang nhàn nhạt.
Vĩnh Sinh Sơn!
Đây là chốn cường đại vô số tuế nguyệt, bất tử bất diệt, người sống chớ tiến vào.
Nhưng hôm nay một thân ảnh màu trắng lại chợt hiển hiện giữa thiên địa, đứng lặng trên đỉnh núi cao, thanh âm mang theo ý cười truyền vang ra, bao trùm Vĩnh Sinh Sơn rộng lớn.
"Pháp! Giao muội muội ta ra, nếu không, ta sẽ dẹp sạch Vĩnh Sinh Sơn! Đã nhiều năm như vậy, ngươi giết không được ta, vậy sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi, đừng không biết điều nữa!"
"Lớn mật!"
"Muốn chết!"
"Giết!"
Trong Vĩnh Sinh Sơn, từng thân ảnh cường đại hiển hiện, cấp tốc đánh về hướng Văn Vương.
Rất nhiều năm qua, bọn hắn vẫn luôn chiến đấu cùng hai vị này nên đã quen thuộc với họ, bấy giờ thấy Văn Vương lại tới, Vĩnh Sinh Sơn không quá bối rối mà chỉ có phẫn nộ.
Gia hồa này quá to gan!
Lại dám trực tiếp tới gần cấm địa!
Văn Vương thực sự rất mạnh nhưng phải biết nơi đây là Vĩnh Sinh Sơn.
Trong hư không, Văn Vương nhìn đám người đối diện, cười khẽ một tiếng: "Xưa kia ta lo lắng nhiễu loạn thiên địa sẽ khiến Thiên Môn mở sớm nên mới không muốn so đo với các ngươi, các ngươi thật sự coi mình là đại nhân vật luôn rồi?"
Dứt lời, một đôi giày trắng hiển hiện giữa thiên địa, y đá ra một cước, đôi giày trắng hiện lên trước mặt một vị cường giả ngay tức thì, trực tiếp đá nát đầu của đối phương.
Đám cường giả mới lao ra nhao nhao giật mình, ai nấy đều hoảng hốt!
Làm sao có thể?
Mà đúng lúc này, ở trong Vĩnh Sinh Sơn, một cỗ khí tức bay lên, ánh mắt Văn Vương lấp lóe, cười khẽ: "Pháp, ra đi, ta sẽ chơi đùa với ngươi!"
Thoáng chốc, một thân ảnh hiển hiện nhìn về phía Văn Vương, sau đó vị này đạm mạc nói: "Ngươi trở nên to gan lớn mật rồi"
Ông ta hệt như đang lảm nhẳm việc nhà, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, bước từng bước một về hướng Văn Vương: "Ngươi muốn chết sao?"
Văn Vương cười xán lạn: "Có một chút!"
Dứt lời, y biến mất tại chỗ.
Mà bóng người kia nhìn y rời đi thì khẽ nhướng mày, ánh mắt sáng chói như trăng sao, rồi ông ta nói khẽ: "Ngươi muốn dụ ta ra ngoài? Được lắm, vậy ta sẽ chơi với ngươi một chút"
Ông ta phóng ra, dưới chân sinh sen vàng, trong nháy mắt vượt qua hư không, một bước hóa ngàn vạn dặm, trong chớp mắt, thân ảnh của Văn Vương đã xuất hiện trước mắt ông ta một lần nữa.
Phía trước, Văn Vương mỉm cười, quay đầu nhìn lại: "Pháp, nói cho ta biết, ai bảo ngươi vây khốn muội muội ta? Ta có thể cho ngươi một cái chết an ổn!"
Pháp, kẻ được xưng là chủ nhân của Vĩnh Sinh Sơn lên tiếng: "Ngươi giết được ta trước đã rồi hãng nói!"
Dưới chân sinh sen, Pháp bước ra, một lần nữa tới gần Văn Vương.
Mà Văn Vương cũng không dừng lại, y cấp tốc trốn chạy trong hư không, Pháp đuổi theo chốc lát thì bỗng nhiên dừng bước.
Cùng lúc đó, nơi xa hiện ra một thế giới tối như vực sâu địa ngục.
Ngay một khắc này, thanh âm vang dội truyền vang đến: "Hai người các ngươi muốn chết phải không? Bản tọa không tìm các ngươi, thế mà còn dám tới lĩnh vực của ta, muốn chết hết rồi à?"
Một thân ảnh cực kỳ cường hãn, tử khí ngút ngàn hiển hiện.
Tử Linh Chi Chủ!
Ở phía sau, Pháp hơi nhíu mày, Văn Vương muốn làm gì đây?
Gia hỏa này không hề dễ chọc!
Đến lãnh địa của hắn sẽ chỉ làm cho thế cục loạn hơn.
Văn Vương lại khẽ cười, mở miệng nói: "Tử Linh Chi Chủ, giúp ta xử lý ông ta đi!"
Nơi xa, Tử Linh Chi Chủ chỉ cảm thấy cái tên vừa nói chuyện điên rồi.
Ngươi thì tính là cái gì?
Ta mà phải nghe ngươi ư?
Dù nơi này là Thiên Môn thì hắn vẫn là bá chủ đỉnh cấp, đừng nói Văn Vương mà ngay cả tên Pháp kia ở trước mặt hắn cũng không có tư cách phách lối gì cả.
Văn Vương cười: "Nhìn cái gì? Ta đã liên hệ với ngoại giới, thực lực của Tô Vũ càng ngày càng tăng, ta đang để hắn phá Tử Linh đại đạo của ngươi, ngươi có còn muốn trở về tiếp tục tiếp quản Tử Linh đại đạo nữa không vậy? Không muốn bị chặt đứt thì ngươi mau giúp ta!"
Tử Linh Chi Chủ bị chọc cho tức cười: "Ngươi nói tên hỗn đản kia sao? Hắn có khả năng đó à? Đừng nói hắn, dù ngươi đi ra thì lại có thể làm được gì?"
Văn Vương phì cười: "Hắn nắm giữ Sinh Tử đạo, mở thiên địa, ngươi biết chuyện này không?"
".. "'Tử Linh Chi Chủ trầm mặc không đáp.
Văn Vương khẽ cất tiếng: "Ta không mở Sinh tử đạo, đương nhiên không làm gì được ngươi, thế nhưng hắn đã mở Sinh tử đạo vậy thì không phải là không thể phá đạo của ngươi. Giả vờ vô địch gì chứ, nếu ngươi đang ở bên ngoài thì tất nhiên hắn không thể địch lại ngươi, nhưng bây giờ không phải ngươi đang ở đây sao? Suy tính kĩ hơn đi, giết Pháp rồi chúng ta có thể yên ổn nói chuyện!"
Tử Linh Chi Chủ cười lạnh một tiếng: "Uy hiếp ta ư? Vậy thì để tên kia thử nhìn một chút đi! Mở Tử Linh đạo thì lại có thể thế nào? Ta mở đạo đã vô số tuế nguyệt, hắn mà có thể ảnh hưởng được ta mới là lạ"
"Ngươi thật là! Chẳng thú vị gì hết"
Văn Vương cười khẽ, y cấp tốc biến mất: "Thôi, ngươi cứ tùy ý đi, Pháp, tiếp tục đuổi theo tai"
Pháp hơi nhướng mày, rốt cuộc Văn Vương muốn làm gì?
Đuổi theo thì cũng không tốt lắm.
Mặc dù gia hỏa này yếu hơn thế nhưng y có rất nhiều thủ đoạn, chạy cũng cực kỳ nhanh.
Vốn dĩ ông ta tưởng rằng Văn Vương trông cậy vào Tử Linh Chi Chủ, kết quả hóa ra không phải, hình như y chỉ tới nơi này đi dạo một vòng.
Nhất thời, Pháp hơi chân chờ.
Suy nghĩ thêm một chút, Pháp cấp tốc biến mất tại chỗ, quay về Vĩnh Sinh Sơn, về phần Văn Vương... cứ mặc kệ y chạy đi, không cần thiết phải truy đuổi, sớm muộn gì y sẽ còn trở lại!
Mà cách đó không xa, Tử Linh Chi Chủ nhìn thoáng qua hai người, sau đó hắn ta cũng biến mất.
Cùng lúc đó, Văn Vương dừng bước ở nơi khác, y khẽ mỉm cười, rất nhanh đã quay về phía Vĩnh Sinh Sơn.
Pháp, ta sẽ chơi đùa thật vui vẻ với ngươi!
Nhiều năm qua ngươi đã gây cho ta không ít phiền phức.
Thừa dịp Thiên Môn còn chưa mở, ta phải mau chóng giải quyết hết đám phiền toái các ngươi mới được.