Một lát sau, Nhân Hoàng xuất hiện gần Tô Vũ.
Tô Vũ nở nụ cười cực kỳ xán lạn.
Bên cạnh hắn còn có cả Lam Thiên.
Tô Vũ cười tủm tỉm nói: "Lam Thiên, chiêu đãi bệ hạ đi!"
Lam Thiên lập tức hóa thành mỹ nữ yêu kiều, vung tay lên bàn trà hiển hiện, sau đó y một tiểu nữ hài xuất hiện, Lam Thiên rút vài cọng tóc của đối phương, Trà Thụ mờ mịt mà nhìn Lam Thiên, y mỉm cười yêu mị: "Tỷ tỷ cần phải tiếp đãi khách nhân!"
"ôm Trà Thụ gật gật đầu, sau đó nàng biến mất tại chỗ, tóc thì hóa thành lá trà, rất nhanh, Lam Thiên đã pha xong ấm trà ngon để đãi khách. Vẻ mặt Nhân Hoàng không chút biểu tình, y duy trì đáng dấp bình thản ung dung, yên lặng ngồi xuống.
Lam Thiên bắt đầu rót trà mời khách, sau đó thì đấm lưng cho Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng cũng không ngăn cản mà chỉ là hơi bất đắc dĩ, y nâng chung trà lên uống một ngụm, dở khóc dỡ cười hỏi: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Còn giổ trò mèo này nữa?
Tinh Vũ ta tung hoành thiên địa vô số tuế nguyệt, chút trò vặt ấy thật sự không tính là gì.
Tô Vũ cười tủm tỉm nói: "Ta có một ý tưởng!"
Nhân Hoàng thở dài: "Đi đánh ba cổng bây giờ luôn sao?"
Điên cuồng như vậy hả?
Hai ta còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong đâu!
"Không!"
Tô Vũ cười đáp: "Việc nhỏ thôi, đánh ba cổng rất khó khăn, ta tìm bệ hạ chỉ là vì một chuyện nho nhỏ có liên quan đến Lam Thiên"
Ồ!
Vậy thì đây đích thật là việc nhỏ!
Tô Vũ nói tiếp: "Hẳn bệ hạ đã thấy được tình hình của Lam Thiên rồi nhĩ?"
Nhân Hoàng nhìn qua Lam Thiên, sau đó khẽ gật đâu: "Thấy được, chẳng lẽ ngươi muốn ta giúp y hợp nhất vạn thân?"
Nhân Hoàng nhíu mày: "Việc này rất khó, đây không phải thứ mà ta có thể khống chế, y chỉ có thể tự mình đi thử nghiệm, tiêu diệt từng ý chí khác biệt, dần dần hợp nhất!"
Lam Thiên là người tinh thần phân liệt, đa nhân cách.
Kỳ thật Nhân Hoàng cảm thấy như vậy rất không ổn, có thể cứu thì y cũng nguyện ý cứu, mấu chốt là không có thuốc nào chữa được!
Tô Vũ cười: "Không, y không cần tiêu diệt những ý chí đó, y rất bình thường, chỉ là có nhiều ý nghĩ thôi, có gì không ổn đâu"
Nhân Hoàng không nói gì mà chỉ thở dài một tiếng, trong mắt người điên thì những tên điên khác cũng là kẻ bình thường.
Bấy giờ Nhân Hoàng cảm thấy về sau hẳn mình thật sự cần phải cứu vớt đám điên cuồng này một chút.
"Bệ hạ, không nói cái này nữa, ta tìm bệ hạ chỉ là vì giúp Lam Thiên có thể thuận lợi khai thiên!"
"Hả?"
Nhân Hoàng giật mình, tiếp đó y hơi nhướng mày: "Cũng phải... y thật sự rất phù hợp đề khai thiên! Vạn đạo vạn thân, xác suất thành công của y cực cao, nhưng y có thể vững chắc thiên địa được sao?"
"Có thể!"
Tô Vũ gật đầu: "Thiên địa của ta có thể vững chắc kỳ thật đều là nhờ Lam Thiên đạo hữu dung hợp làm mẫu, ta mới có thể làm vững chắc nó. Bản thân y thì lại càng đơn giản hơn, hơi điều chỉnh một chút là được!"
Nhân Hoàng cười: "Vậy chuyện này đương nhiên là ta nghĩa bất dung từ, cần gì thì ngươi cứ việc nói...
"Đơn giản thôi!" Tô Vũ mỉm cười: "Lam Thiên đạo hữu không hi vọng khai thiên quá bình thường! Y muốn sinh con trai cho thời không trường hà, cho vạn giới!"
Ngươi cút con mẹ nó luôn đi!
Nhân Hoàng muốn thổ huyết, nói kiểu đó là sao?
Tô Vũ nói tiếp: "Giống như bây giờ thiên địa của bệ hạ ở trong thiên địa của ta, hay như thiên địa của Văn Vương bao bọc bên trong vạn giới! Mà ý tưởng của Lam Thiên đạo hữu thì lại còn đặc biệt hơn nữa"
Hắn giải thích: "Y nghĩ thoáng vạn ngày, một ngày một đạo, một đạo một giới, vạn giới tương dung, vạn đạo tương hợp, che chở thương sinh, mở thiên địa chúng sinh!"
Đầu tiên Nhân Hoàng thầm suy nghĩ, sau đó sắc mặt y biến hóa, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Lam Thiên.
Bấy giờ, Lam Thiên chợt nở nụ cười, khẽ gọi: "Nhân Hoàng ca ca..."
Nhân Hoàng rùng mình, đừng dùng chiêu trò ấy với ta, ánh mắt y hơi lấp lóe, thử dò hồi: "Ý của ngươi là ngươi muốn mổ trời trong trời, cuối cùng tương liên giới vực, mỡ ra một giới vực khác ở bên dưới vạn giới?"
Y cũng nhịn không được muốn hít khí, tên này thực sự muốn làm Thời Gian Chi Chủ thứ hai!
Không, đây là muốn làm con trai của Thời Gian Chi Chủ mới đúng!
Lam Thiên cười xán lạn: "Đúng là ta có ý nghĩ đó nhưng mà còn phải nhờ Nhân Hoàng ca ca hỗ trợ cơ-"
Nhân Hoàng không nói gì mà chỉ nhìn về phía Tô Vũ, sau đó lại nhìn chén trà trong tay, đột nhiên y chẳng còn thấy mùi thơm nữa, y biết ý của Tô Vũ thế nên có chút dở khóc đỡ cười, bất đắc dĩ nói: "Chỉ uống có một ly trà của ngươi mà thôi, ngươi lại ném cho ta giải một đề bài khó như vậy sao?"
Tô Vũ cười đáp: "Bệ hạ không phải tu Trách nhiệm đại đạo sao? Trách nhiệm, giáo hóa, che chở. Không phải Lam Thiên cũng là thần dân của ngài à?"
Nhân Hoàng cười khổ, y nhìn Lam Thiên rồi lại nhìn Tô Vũ, cảm khái một tiếng: "Quyết đoán vô song!"
Không biết y đang nói tới Tô Vũ hay là nói về Lam Thiên nữa.
Đến mức độ của Tô Vũ bây giờ, Lam Thiên đang ở trong thiên địa của hắn thế mà hắn lại muốn Lam Thiên độc lập ra ngoài khai vạn thiên, thậm chí không tiếc gọi Nhân Hoàng tới giúp tên điên kia. Sự quyết đoán này... gần như không tồn tại!
Nhân Hoàng nhịn không được nói: "Thực ra ngươi có thể thử nghiệm để y đi kết nối đại đạo của vạn giới, thông qua y mở rộng thiên địa của chính ngươi!"
Y vẫn thử gợi ý một chút bởi vì làm như thế thì bản thân Tô Vũ có thể sẽ đạt được chỗ tốt rất lớn.
Mà Tô Vũ lại chỉ cười đáp: "Thế thì quá nhàm chán! Đến tu đạo mà cũng chẳng có đạo hữu thì sẽ quá tịch mịch! Bây giờ, mọi người dung thiên địa của ta kỳ thật có tốt có xấu, bằng hữu cũng thành thuộc hạ, sư trưởng cũng thành thuộc hạ, hết thảy đều do ta làm chủ... Không ổn tí nào!"
Hắn nói tiếp: "Ta khai thiên, mọi người dung nhập, nhưng thiên địa này dù sao cũng là thiên địa của ta! Đó là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu! Đối với người không đủ tư chất và cơ hội thì đấy là chuyện tốt, có thể cường đại hơn, nhưng đối những những thiên tài yêu nghiệt thì lại chẳng hề có ích gì"
Tu đạo, đạo hữu...
Nhân Hoàng trầm ngâm một hỏi mới gật gật đầu: "Ngươi quả là nhìn thông thấu, cũng đúng, tu đạo là tu cả một đời, quá cô độc, bên người không có vài tri kỉ, không ai cùng luận đạo thì sẽ rất tịch mịch!"
Y mỉm cười nhìn về phía Lam Thiên: "Vận khí của ngươi không tốt, nhưng mà lại cũng rất tốt!"
Tốt hay không tốt, Nhân Hoàng chẳng thể nào phân rõ.
Đây là một vị thiên tài bị thời đại bức điên nhưng chính bởi vì điên rồi, y mới có cơ hội tự mình mở thiên địa đại đạo, mà vừa lúc, một tên điên khác lại nguyện ý đi trợ giúp y.
Không chỉ nguyện ý mà còn gọi cả mình đến hỗ trợ.
Nhân Hoàng suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Cứ thử xem sao, vừa vặn có thể để ta thuần thục hơn một chút, bây giờ đã hóa thân thành linh của thiên địa, ta cũng muốn hoàn thiện đại đạo hơn nữa, nhân cơ hội này cũng có thể rèn luyện cái cũ để củng cố cái mới!"
Sau đó y lại tiếp tục: "Các giới trong vạn giới... năm đó có lẽ đa số cường giả mở giới đều đang ở bên trong Thiên Môn, có lẽ còn sống hoặc có lẽ lưu lại gì đó ở bản giới, bao quát cả đại đạo của họ, nếu không lực áp chế của vạn giới sớm nên biến mất rồi!"
Y nhìn về phía Tô Vũ, chậm rãi giải thích: "Năm xưa những cường giả trong Thiên Môn bị phong ấn, nhưng có thể vẫn lưu lại một chút đại đạo bản nguyên, chờ đợi một ngày nào đó âm dương tương hợp, khi ấy chúng sẽ có thể mạnh lên! Bây giờ, Lam đạo hữu muốn khai thiên, có lẽ cũng là một cơ hội tốt!"
Vừa rồi Lam Thiên cũng đã nói tới việc này.
Tô Vũ khẽ cười: "Ta biết! Bệ hạ, chúng ta không nên chậm trễ nữa, bắt đầu làm việc luôn thì thế nào?"
Nhân Hoàng không phản bác được!
Vội va như vậy sao?
Y suy nghĩ một chút bèn nói: "Có an bài cụ thể không?"
Bây giờ Lam Thiên mới mở miệng, cười duyên đáp lời: "Có, mở vạn đạo, cuối cùng dẫn dắt tất cả lực lượng đại đạo đến Liệp Thiên Bảng, cũng chính là Vạn Pháp Đỏ Thư! Lấy nó làm hạch tâm để tạo dựng trời bên trong trời!"
Nhân Hoàng cấp tốc suy nghĩ, rất nhanh đã nói: "Vạn Pháp Đỏ Thư của Văn lão nhị đúng là không kém nhưng chưa hẳn có thể chống đỡ được, bởi vì nó là vật chết cố định, rất khó tăng lên!"
Y và Tô Vũ thì khác, một cái là Nhân Hoàng Ấn, một cái là Nhân Chủ Ấn, cả hai đều vô cùng cường đại mà lại còn có thể không ngừng tăng lên.
Nhân Hoàng suy nghĩ một chút bèn nói: "Vạn Pháp Đỏ Thư không tệ nhưng tiềm lực không lớn, bây giờ ngươi cảm thấy không quan trọng, dù ngươi đến nhất đẳng thì cũng không quan trọng, dù sao Văn lão nhị vẫn rất lợi hại, thế nhưng một khi ngươi muốn vượt qua nhất đẳng thì sẽ khó như lên trời!"
Ánh mắt Tô Vũ lộ ra vẻ dị sắc: "Bệ hạ, ngài còn bảo bối tốt nào khác sao?"
Ta biết ngay ngươi sẽ có ý đồ với ta mà!
Thế nhưng ta thực sự cũng không có.
Nhân Hoàng suy tư một chút mới nói: "Được rồi, hiện tại cứ dùng tạm đi, một khi ba cổng mở ra, tất nhiên sẽ có đồ tốt! Không nói những cái khác, bản thân ba cổng chính là bảo vật đỉnh cấp, không được nữa thì chúng ta đánh nổ một cổng dùng nó làm căn cơ, như vậy thì tiềm lực cũng có thể vô hạn!"
Khá lắm!
Nhân Hoàng nói ra lời này cũng khiến Tô Vũ kinh ngạc.
Quá lợi hại!
Hóa ra ngài cũng nghĩ đến chuyện đánh nổ ba cổng.
Lam Thiên cũng thuận cán trèo lên, cười hì hì nói: "Tạ ơn Nhân Hoàng ca ca đã tặng ta bản thể của ba cổng!"
Ta có nói là sẽ tặng ngươi à?
Nhân Hoàng bó tay thật rỏi: "Không nói cái này nữa, bắt đầu đi, các ngươi muốn mở lỗ hổng vạn giới sao? May mắn Thời Gian Chi Chủ không thấy, bằng không hắn sẽ đánh chúng ta chết tươi"
Quá độc ác!
Tô Vũ lại cười ha ha không ngừng, có sao đâu chứ?
"Vậy thì lên đường đi!"
Ba người biến mất trong chớp mắt.