Trong thiên địa của Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng đang bế quan thì bỗng nhiên mở mắt, bất đắc dĩ nói: "Vào cửa chào hỏi sẽ chết người à?"
Tô Vũ cười đáp: "Nhân Hoàng bệ hạ còn không phát hiện được ta sao?"
Nhân Hoàng cạn lời, nói gì thế?
Tô Vũ lại nói: "Ta muốn tiến vào Thiên Môn để dò xét một chút"
Nhân Hoàng đã sớm dự liệu việc này, suy nghĩ một chút bèn nói: "Ta không có cách nào tiến vào bên trong, phụ cận có nhân vật rất lợi hại, ta đi vào sẽ dễ dàng bị phát hiện! Nếu ngươi thật sự muốn đi vào thì cũng không phải không được, nhớ kỹ một điểm, không nắm chắc tuyệt đối đừng để bản tôn tiến vào, nếu không có thể đi vào mà chẳng thể thoát ra. Tới lúc ấy ngươi chỉ có thể cùng Văn lão nhị chờ đợi Thiên Môn mở ra thì mới có thể ra ngoài!"
Y nói tiếp: "Còn nữa, không nên trêu chọc kẻ quá mạnh, không cần thiết! Chờ bọn họ ra thì chúng ta mới sảng khoái mà đối phó với họ, thời gian đang đứng về phía chúng ta!"
Tô Vũ gật gật đầu.
Nhân Hoàng không sợ phiền mà dặn dò thêm: "Ngoài ra ngươi không nên tin bất luận kê nào, Văn lão nhị và Võ Vương thì không nói nhưng những người khác, kể cả Văn hay Tinh gì đó đều đừng quá mức tin tưởng"
Y thở dài: "Không phải người cùng thời đại, truyền thừa huyết mạch gì đó cũng cách xa vạn dặm, nghiêm ngặt mà nói thì Tiên Ma Thần cũng là Nhân tộc, nhưng ngươi coi bọn họ là Nhân tộc sao? Tuyệt đối không nên mềm lòng!"
Tô Vũ trêu chọc: "Không phải ta hung ác hơn Nhân Hoàng bệ hạ à?"
Nhân Hoàng cạn lời: "Nói nhảm, ta thiện lương với người mình thôi, còn trong mắt người ngoài, ta còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Bên trong là thánh bên ngoài là vương!
Ngươi thì biết cái gì, ngươi nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ.
Không được nghe mấy lời êm tai! Tuổi ngươi còn nhỏ lắm!"
Ngươi còn đám so với ta?
Tinh là lão tổ tông của ta đấy, ngươi thấy phản ứng của ta ra sao?
Y không thể không nhắc nhở Tô Vũ đôi câu.
Nhắc nhở xong xuôi y lại nói: "Còn nữa, tuyệt đối không nên tự tiện xông vào cấm địa...
Vượt qua nhất đẳng sẽ có thực lực nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi, thậm chí họ còn có thể thông qua diệt sát phân thân để chém giết bản tôn!"
Tô Vũ lập tức trở nên ngưng trọng, gật đầu, chuyện này thì hắn phải nhớ kỹ.
Nhân Hoàng lại nói dông dài một trận, Tô Vũ cũng yên lặng lắng nghe, hỏi lâu sau hắn mới cáo biệt rời đi.
Nhân Hoàng nhìn hắn đi rồi, chỉ đành thở dài một tiếng.
Hi vọng gia hỏa này sẽ không tao ngộ phiền toái gì, cũng hi vọng gia hỏa này tuyệt đối đừng làm loạn.
Không có ai khiến y bớt lo cả.
Văn lão nhị, Võ lão tứ, những người này đều là như thế.
"Làm đại ca cũng mệt mỏi quá đi mất!"
Nhân Hoàng lắc đầu thở dài một tiếng, về sau y sẽ không làm đại ca nữa.
Làm đại ca thì suốt ngày phải đi chùi đít cho mấy tên khốn kiếp kia.
Tô Vũ đi rồi thì chợt phì cười một tiếng.
Tâm tình rất tốt.
Bây giờ hắn đi đâu đều không có áp lực quá lớn, bản tôn có đi thì hắn đều cảm thấy không có vấn đề gì, không phải Nhân Hoàng đang ở đây rồi sao?
Rất thoải mái!
Khó trách năm đó Văn Vương muốn chạy bèn chạy, thật sự sảng khoái quá chừng!
Vẫn là người như Nhân Hoàng tốt nhất, năng lực chùi đít rất cao.
Tô Vũ muốn vào Thiên Môn chứ không phải Địa Môn, mấu chốt dĩ nhiên nằm ở chỗ Thời Gian Sư.
Người này đã ảnh hưởng tới hắn hơn mười năm qua.
Đối với Thời Gian Sư, Tô Vũ cũng không biết rốt cuộc mình nên có cảm giác gì.
Sùng bái?
Chán ghét?
Hận?
Thời Gian Sách của Thời Gian Sư đã cải biến cuộc đời của Tô Vũ, nhưng dạng cải biến này lại cực kỳ đau đớn, mười mấy năm qua thống khổ làm bạn với Tô Vũ, hắn phải luôn giây giụa cầu sinh trong giấc mộng, không ngừng trùng sinh từ trong tử vong.
Thời Gian Sư sáng tạo ra Tô Vũ, cũng làm cho Tô Vũ thống khổ điên cuồng rất nhiều năm.
Không có Thời Gian Sư thì sẽ không có Tô Vũ hôm nay.
Từ sau khi vào học phủ, Tô Vũ tao ngộ rất nhiều trắc trở nhưng hắn chưa hề cảm thấy có gì đặc biệt hơn người, kể cả lúc đơn độc lao tới Chư Thiên chiến trường, hắn cũng không thấy có gì ghê gớm.
Ngày đó khi bị nhốt trong cổ thành, thiên tài đỉnh cấp Tô Vũ lựa chọn hóa thân thành bán Tử Linh, đây là điều mà trước kia chưa từng có, mà Tô Vũ lại làm không chân chờ chút nào.
Ta vốn là bán tử nhân.
Sau 18 tuổi, mặc dù hắn không còn gặp mộng cảnh, không còn gặp những hành hạ thống khổ nữa nhưng đến lúc này, Tô Vũ sớm đã hình thành thói quen rồi, có hay không thì có gì khác nhau sao?
Tô Vũ trời sinh thông tuệ, những năm gần đây lại bị ép buộc trở nên điên cuồng, trong đó không thể không kể tới góp sức của Thời Gian Sư.
Nhưng mà không có nàng thì có lẽ Tô Vũ sẽ diệt vong trong mấy năm sau khi ba cổng tụ hợp vạn giới. Kết quả nào càng tốt hơn thì đến chính bản thân Tô Vũ cũng cảm thấy mê mang.
Trong Nhân Chủ Ấn.
Tô Vũ hiển hiện Thiên Môn, thời khắc này Thiên Môn rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Tiến vào từ trong hư ảnh của Thiên Môn, hắn nên để bản tôn trực tiếp tiến vào hay là để phân thân tiến vào đây?
Phân thân vốn không mạnh như bản thể lại còn không được thiên địa ủng hộ, bây giờ thực lực Tô Vũ đã lên đến 24 đạo lực lượng, ở ngoài thiên địa căng hết cỡ cũng chỉ khoảng 20 đạo mà thôi, nếu như bắn ra phân thân thì khả năng chỉ có được chừng 16 đạo lực lượng.
Khó khăn lắm mới coi là nhất đẳng!
Không tính quá yếu nhưng ở nơi Cấm Địa Chi Chủ đông đảo thì nhất đẳng cũng chỉ là một đám tán tu, Tô Vũ tiến vào mà tao ngộ cường giả thì e rằng cũng bất lực.
Mục đích hắn tiến vào Thiên Môn chủ yếu vẫn là để đi tìm Thời Gian Sư.
Về phần giết người thỏa mãn tu luyện đại đạo thì cũng là chuyện thứ yếu.
Hắn muốn gặp Thời Gian Sư một lần.
Hắn cũng muốn cứu nàng, hoàn thành hứa hẹn với Phì Câu, hắn từng đáp ứng Phì Cầu rằng khi có đủ năng lực thì sẽ đi cứu Văn Vương và Thời Gian Sư. Dù thời khắc này Tô Vũ còn chênh lệch rất lớn so với Văn Vương nhưng nếu đã hứa hẹn thì hắn sẽ không nuốt lời, trừ phi thật sự là làm không được.
"Bản tôn tiến vào mà không mang theo thiên địa thì tối thiểu cũng có 20 đạo lực lượng"
"Nếu trực tiếp mang theo Nhân Chủ Ấn tiến vào, khả năng là chỉ kém hơn so với na di thiên địa một chút nhưng hạch tâm của thiên địa bị ta mang đi thì sẽ rất nguy hiểm"
Thời khắc này Tô Vũ đang tự suy ngẫm xem rốt cuộc có nên để bản tôn đi vào hay không?
Đổi thành trước khi Nhân Hoàng chưa trở về thì hắn sẽ không cần suy nghĩ.
Tô Vũ trăm phần trăm sẽ để phân thân tiến vào, tuyệt đối không có khả năng mạo hiểm.
Nhưng hiện tại Nhân Hoàng đã trở về rồi, Lam Thiên cũng đã khai thiên, Tô Vũ không có nhiều thứ cần gánh vác nữa, hắn muốn sống một lần vì bản thân mình hơn.
Hắn muốn đi tìm Thời Gian Sư, nếu thực lực không đủ mạnh thì khả năng ngay cả mặt của Thời Gian Sư hắn đều chẳng thể kịp nhìn thấy.
Bây giờ hắn muốn tăng lên cũng quá khó khăn.
"Vạn phủ trưởng!"
Tô Vũ hô nhẹ một tiếng, lát sau, Vạn Thiên Thánh chậm rãi đi tới.