Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3605 - Chương 3605: Tham Vọng Của Tô Vũ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3605: Tham Vọng Của Tô Vũ.
 

Nhìn thấy Thiên Môn lơ lửng trước mặt Tô Vũ, Vạn Thiên Thánh thở dài một tiếng, dường như hiểu rõ được mọi chuyện, ông nói khẽ: "Bản tôn cứ đi thôi! Nhân Hoàng trở về rồi thì ngươi cứ thuận theo tâm ý là được, nếu xảy ra chuyện... ta sẽ bảo mọi người đi chuyển đến thiên địa của Nhân Hoàng"

Tô Vũ yên lặng nhìn ông.

Vạn Thiên Thánh khẽ cười: "Tùy tâm sở dục cũng là một loại hưởng thụ! Từ khi ngươi vào học phủ liền bắt đầu bôn ba vì đa thần văn hệ, khi đó còn là An Bình lịch, bây giờ đã là năm Tân Vũ thứ hai, ngươi sống vì bản thân một lần thì có sao đâu? Thời Gian Sư cải biến cuộc đời ngươi... Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi"

Ông nhìn về phía Tô Vũ, cười xán lạn: "Tự mình bảo trọng, không được thì chờ Thiên Môn mở ra, Tô Vũ không ràng không buộc mới là người tiêu sái nhất, có hi vọng nhất và cũng thú vị nhất trong thiên địa!"

Ông nhìn Tô Vũ, đáy mắt lộ ra một chút thương tiếc.

Chinh chiến, không ngừng chinh chiến.

Tính toán, không ngừng tính toán.

Chém giết, không ngừng chém giết.

Hắn đang giết người, người khác cũng một mực lăm le giết hắn, những năm gần đây Tô Vũ chưa từng ngơi nghỉ, chưa từng dừng bước, từ Nhân cảnh giết tới chư thiên, từ chư thiên giết lên thượng giới, từ thượng giới giết tới thượng du thời không trường hà...

Bây giờ, ba cổng sắp mở, có lẽ sẽ lại là một trận đại chiến không biết kéo dài bao lâu.

Tô Vũ hình như chưa từng cân nhắc vì chính bản thân mình.

Bây giờ Nhân Hoàng đã trở về, Vạn Thiên Thánh cũng ủng hộ hắn ra ngoài xông xáo, thấy Tô Vũ nhìn mình chằm chằm, ông bèn cười nói: "Ngươi là Tô Vũ, không phải bảo mẫu của mọi người, chúng ta muốn ngươi gánh vác nhưng cũng phải cho ngươi thời gian để thở. Đi đi thôi, nguy hiểm khẳng định là sẽ có, nhưng còn có thể nguy hiểm hơn trước sao? Ngươi mới chỉ là Đằng Không đã dám làm mưa làm gió ở Chư Thiên chiến trường, bây giờ ngươi đã là nhất đẳng, chẳng lẽ lại sợ đám Cấm Địa Chi Chủ kia?"

Tô Vũ bật cười.

Hắn im lặng nhìn Vạn Thiên Thánh, nửa ngày sau mới nói: "Phủ trưởng cảm thấy ta có nên mang theo Nhân Chủ Ấn hay không?"

"Mang theo đi!"

Vạn Thiên Thánh đáp: "Không mang theo, ngươi giết người thì làm sao có thể tăng lên lực lượng của thiên địa? Không mang theo, ngươi liên thông với thiên địa của mình bằng cách nào? Mang theo bên người, dù bị phá hủy thì cũng chỉ là phá hủy mà thôi.

Chúng ta có lẽ sẽ bị trọng thương nhưng sẽ không dễ dàng tử vong, nhất là bây giờ còn có Nhân Hoàng nguyện ý tiếp nhận chúng ta, không thì chẳng phải vẫn còn người khác nữa sao?"

Ông mỉm cười: "Đi đi thôi! Thẳng thắn sống vì chính mình một lần, ngươi là Tô Vũ, không phải Nhân Hoàng!"

Tô Vũ cười ha hả: "Vì sao ta cứ cảm thấy phủ trưởng đang để cho ta đi chịu chết nhỉ?

Phủ trưởng, ngài đang giật dây cho ta làm chuyện xấu đó!"

Vạn Thiên Thánh khẽ cười, lắc đầu: "Không, bởi vì ta biết ngươi không cam lòng tịch mịch, ngươi tất nhiên sẽ truy tìm gốc rạ, tìm Thời Gian Sư, nếu ngươi để phân thân tiến vào... lỡ trêu chọc phải phiền phức thì cũng chỉ có thể chết! Còn không bằng đốc toàn lực ứng phó, mang theo hết thảy vốn liếng, tối thiểu không có gì phải tiếc nuối hết"

Ông biết rõ tính tình của Tô Vũ.

Tô Vũ là kẻ sẽ tình nguyện chịu tịch mịch sao?

Nếu không phải, vậy thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự mình trêu chọc ra phiền phức, đã như vậy thì Tô Vũ càng nên mang theo toàn bộ những gì có thể mang đi Tô Vũ bật cười.

Hắn chỉ muốn hỏi ý kiến từ Vạn Thiên Thánh, kết quả không đợi hắn mở miệng thì ông đã biết, hơn nữa còn khuyên hắn mang theo hết thảy rời đi.

"Phủ trưởng, ta sẽ không mang theo Nhân Chủ Ấn, nơi này là đầu nguồn của đại đạo, bị phá hủy thì sẽ chết người đấy!"

Tô Vũ cười nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, bỗng nhiên nụ cười trở nên gian trá: "Ta muốn để bản tôn đi thử nghiệm, xem xem ta có thể ra ngoài được hay không, sau đó lại chế tạo một bản Văn Minh Chí!"

Vạn Thiên Thánh khẽ giật mình, có ý gì?

Tô Vũ nhe răng trợn mắt: "Ta muốn thử xem tiến vào trong đó liệu ta có thể khai thiên được nữa không! Âm dương tương hợp, chờ ta mở thiên địa bên trong thì khi ra ngoài có lẽ một khắc ấy, ta mới có thể siêu việt trong nháy mắt, chân chính đuổi kịp Văn Vương và Nhân Hoàng!"

"Shhh!"

Vạn Thiên Thánh kinh ngạc hít sâu, nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ: "Ngươi... nếu ngươi thật sự có thể làm được thì chẳng phải những người khác đã làm từ lâu rồi sao?"

Tô Vũ bật cười: "Õ đâu ra "những người khác"? Văn Vương không có thời gian, Võ Vương không thể làm được, đâu phải ai cũng có thể khai thiên. Ta đã quan sát rồi, đám Quy có thể nối đạo ở đây, điều này đại biểu họ cũng có thể tu luyện đại đạo của chúng ta, chỉ là trước kia họ không có cách nào tu luyện mà thôi!"

Hắn nói tiếp: "Đã như vậy thì cứ làm lại từ đầu là tốt nhất, huống chỉ ta còn chẳng phải làm lại từ đầu mà là đã có cơ sở, có nội tình để trùng kiến thiên địa"

Hắn bật cười ha hả: "Ta muốn khiến tất cả mọi người giật mình kinh hãi! Ta muốn kiến tạo thiên địa trong Thiên Môn! Dù trước mắt không thể na di ra ngoài thì chờ khi ba cổng mở ra, ta cũng sẽ hợp chúng làm một!"

Ánh mắt Tô Vũ sáng rực: "Thậm chí ta còn chuẩn bị nghĩ biện pháp cảm ngộ một đại đạo trong Thiên Môn, ngụy trang thành một vị tán tu! Cho nên ta sẽ không mang theo Nhân Chủ Ấn bởi vì ấn ký trong Nhân Chủ Ấn quá rõ ràng"

Vạn Thiên Thánh nhìn hắn, ông thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Hóa ra gia hỏa này đã có ý tưởng của mình.

Trách không được, hắn rất xoắn xuýt việc có nên đưa bản tôn đi hay không.

Vạn Thiên Thánh suy nghĩ một chút bèn nói: "Khai thiên trong Thiên Môn... ý tưởng này của ngươi thực sự là dã tâm bừng bừng!"

Dã tâm của tiểu tử này thật lớn!

Tô Vũ cười ha hả không ngừng: "Phủ trưởng, chuyện thường nhân cũng có thể làm thì khi ta làm đâu còn coi là thiên tài gì nữa? Chuyện người thường không thể làm mà ta làm thì mới gọi là kinh diễm! Đương nhiên hiện tại còn chưa xác định, nhưng ta muốn thử xem sao, dù sao ta cũng không muốn khuếch trương thiên địa của mình nữa"

"Vì sao?"

Tô Vũ thở dài: "Đại đạo chênh lệch quá nhiều, tiếp tục như thế nếu mà có thêm mấy đại đạo mạnh giống như Thân thể đạo, Thương đạo hay Hỏa Hành đạo thì thiên địa sẽ không cân bằng!"

"Vào Thiên Môn kỳ thật cũng vì một lý do khác, ta muốn cảm ngộ những đại đạo mà trước đó ta chưa từng cảm ngộ quá sâu hay một chút đại đạo khác lạ, đến lúc đó nếu thiên địa có thể tương hợp thì sẽ hoàn thành việc bổ sung"

Tô Vũ cũng đang tự cứu chính mình.

Vạn Thiên Thánh suy tư một chút bèn gật gật đầu: "Vậy được, ngươi vào đó thì cảm ngộ thất tình lục dục nhiều một chút, chờ đến khi thất tình lục dục trong thiên địa của ngươi cường đại, âm dương tương hợp thì ta sẽ được hưởng lợi"

Dứt lời, ông lại nói: "Vậy ngươi vào Thiên Môn trước đi, bây giờ Địa Môn có khe hở, nếu cơ hội phù hợp tới thì chúng ta cũng sẽ vào Địa Môn xem thử"

Tô Vũ không ngăn cản, dù sao ai cũng có cơ duyên của riêng mình.

Chính hắn còn không cam lòng tịch mịch, những người này hiển nhiên cũng sẽ không chịu ngồi yên.

Lam Thiên đã khai thiên, Tô Vũ không giúp Vạn Thiên Thánh bởi vì hiện tại ông không thích hợp khai thiên, đầu tiên là số lượng đại đạo quá ít, thứ hai là đại đạo quá yếu, tuy Lam Thiên cũng yếu, nhưng đại đạo của y lại rất nhiều.

Nhiều hơn Vạn Thiên Thánh gấp bội.

"Nếu phủ trưởng cảm thấy ta làm vậy không có vấn đề gì thì ta an tâm rồi"

Tô Vũ cười nói: "Để cho Nhân Hoàng tiếp tục chùi đít đi, ta cũng chẳng muốn quản những việc này, nếu có thể ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để về sớm, tỉ như đánh chiếm cấm địa nào đó, nối tiếp với Thiên Môn của ta, đến lúc đó hẳn có thể trở lại"

Vạn Thiên Thánh gật gật đầu: "Có cần cáo biệt những người khác không?"

"Không cần thiết, miễn cho mọi người lại khuyên ta!"

Tô Vũ cười rất nhẹ: "Ngoại trừ phủ trưởng, những người khác có lẽ sẽ khuyên ta đừng mạo hiểm, kể cả Nhân Hoàng cũng vậy, nhưng nếu ta nghe lời khuyên thì ta còn là Tô Vũ sao?"

Không mạo hiểm thì đâu còn là Tô Vũ?

Từ khi trở thành Nhân Chủ, hắn thích bày mưu rồi mới hành động, đây là chuyện không có cách nào.

Tô Vũ thực sự là kẻ thích lấy nhỏ thắng lớn.

Không liều thì làm sao có thể đi đến hôm nay?

Bây giờ đừng thấy hắn tiến bộ nhanh chóng, kỳ thật căn cơ của hắn rất bất ổn, còn không bằng được trước đó, khi ấy hắn phải mạo hiểm mới có được thu hoạch, căn cơ ngược lại còn vững chắc hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment