Tô Vũ điều khiển Thiên Môn mở ra một khe hở nho nhỏ, cảm thụ khí tức bên trong ùa tới, hắn vẫy vẫy tay: "Phủ trưởng, ta đi đây"
Tô Vũ là người quyết đoán, trước khi đi hắn đã nói cho Nhân Hoàng, hiện tại cũng báo cho Vạn Thiên Thánh rồi nên không còn quá nhiều lo lắng, hắn cũng không mang theo Nhân Chủ Ấn bởi vì khí tức đại đạo của nó quá nông đậm.
Bản tôn tiến vào tối thiểu cũng có 20 đạo lực, thế là được rồi.
Trong số nhất đẳng hắn cũng không tính là quá yếu.
Giờ phút này, Tô Vũ lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác sảng khoái muốn đi thì đi, muốn tới đâu thì tới đó như khi xưa.
Gánh vác ư?
Ta không muốn, Nhân Hoàng tự mình gánh vác đi!
Sau một khắc, Tô Vũ biến mất trong Thiên Môn, ngay sau đó Thiên Môn cũng biến mất theo.
Toàn bộ thiên địa hơi chấn động nhè nhẹ, những người khác đều không có cảm giác gì.
Nơi xa, trong thiên địa của Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng bỗng nhiên biến sắc, sau một khắc y nhịn không được chữi âm lên: "Tên hỗn đản nhà ngươi!"
Tên điên Tô Vũ thế mà lại để bản tôn rời đi.
Những người khác không cảm ứng được nhưng Nhân Hoàng lại nhận biết rất rõ rệt.
Y sắp tức điên lên rồi!
Tức giận xong y lại thấy bất đắc dĩ và lo lắng, đám hỗn đản này không có một ai chịu nghe lời.
"Vẫn là vũ phu tốt hơn!"
Nhân Hoàng cảm khái một tiếng, vũ phu chịu nghe lời biết bao, đáng tiếc, vũ phu cũng không dễ dàng trở thành chí cường.
Nhân Hoàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên y hiển hiện ra Thiên Môn, vật này vừa hiện ra không lâu thì thanh âm vô cùng chấn động truyền đến, bên trong có người lạnh lẽo cất lời: "Tinh Vũ, muốn đi vào sao? Bản tọa chờ ngươi!"
Nhân Hoàng bất đắc dĩ, mẹ nó, vẫn còn ngó chừng ta à?
Ta chỉ thử nhìn chút thôi, không nghĩ tới cháu trai này vẫn còn ở đó.
"Có phải Thiên Khung Sơn rảnh quá chẳng có chuyện øì làm không vậy?"
Thanh âm của Nhân Hoàng vang vào trong cổng: "Ngươi suốt ngày ngó chừng ta, ta đào mộ tổ nhà ngươi à? Ta cảnh cáo ngươi đừng khiến ta bực mình, có tin ta không khách khí với ngươi nữa không?"
"Nếu ngươi có gan thì để bản tôn tiến vào đi!"
Phía sau Thiên Môn, thanh âm của chủ nhân Thiên Khung Sơn truyền đến, mang theo vẻ u lãnh, Nhân Hoàng cười ha hả đáp: "Vậy ngươi đưa hình chiếu tới đi, ta sẽ chơi đùa với ngươi!"
Thiên Khung Sơn Chủ không thèm để ý tới y nữa.
Hình chiếu mà đến thì thực lực cũng không mạnh, bị Nhân Hoàng đánh chết là chuyện quá bình thường.
"Nếu ngươi không sợ thì mau phá bỏ giam cẩm, để cho ta khống chế Thiên Khung Sơn giáng lâm!"
"Mơ à?"
Nhân Hoàng bật cười, rất nhanh y lại nói: "Được rồi, ngươi và ta cứ giằng co thế này là đủ, không cân thiết phải ngươi ra ta vào! Thiên Khung, chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, không phải Thiên Môn sắp mỡ ra sao? Ngươi đâu phải vị Cấm Địa Chi Chủ duy nhất, trong đó có rất nhiều Cấm Địa Chi Chủ, ngươi cũng chẳng chiếm bất kỳ ưu thế nào, có muốn cân nhắc hợp tác với ta không?"
"Hai"
Tiếng cười lạnh truyền đến: "Tinh Vũ ngươi ra tay ngoan độc, giết biết bao nhiêu cường giả trong đây, chẳng lẽ ta muốn chết hay sao mà hợp tác với ngươi?"
Trình độ câu cá của Nhân Hoàng cũng không thua kém Tô Vũ là bao.
Ổ thời kì Thượng Cổ, y đã câu được cả một đám cường giả, mãi tới khi gặp phải Thiên Khung Sơn Chủ thì mới không thể tiếp tục dụ được ai nữa.
"Nói gì vậy!" Nhân Hoàng cười khẽ: "Không phải vài ngày trước ta mới đánh tan vạn tộc sao? Các ngươi có cảm nhận được không? Vạn tộc chỉ còn lại một nhóm người đã đi ngược dòng nước, gần đây ta cũng đang rảnh rỗi..."
"Vạn tộc bại rồi?"
Thiên Khung Sơn Chủ hơi ngoài ý muốn, thực sự bại sao?
"Ngươi thụ thương không nhẹ mà nhĩ?"
Dưới tình huống như vậy thế mà vạn tộc lại bại, đúng là đồ phế vật!
Khó trách bây giờ Tinh Vũ có gan mở ra Thiên Môn, trước đó nếu Thiên Khung để hình chiếu nhất đẳng tới thì Nhân Hoàng cũng phải e dè. Đã rất nhiều năm rồi, Nhân Hoàng không tiếp tục mở ra Thiên Môn nữa.
"Khôi phục rồi!" Nhân Hoàng khẽ cười đáp: "Vạn tộc đấu không lại ta, đây không phải là chuyện rất bình thường à?"
Nói đến đây, y lại tiếp tục: "Đừng nói nhảm nữa, nếu ngươi có tâm hợp tác thì giúp ta đối phó với những gia hỏa ở Vĩnh Sinh Sơn, giúp cho đám Văn Vương giải phóng ra ngoài."
"Bản tọa không đi giết bọn chúng đã là cực hạn, thế mà ngươi còn muốn ta giúp chúng?"
Thiên Khung Sơn Chủ sắp buồn cười chết luôn rồi.
"Là ngươi điên hay là ta điên vậy?"
"Tùy ngươi!" Nhân Hoàng bình tĩnh nói: "Nếu ngươi muốn là kê đầu tiên tiến vào vạn giới thì có thể suy tính một chút, một khi ngươi giúp ta, trước khi Thiên Môn mổ ra, dù chỉ sớm hơn một ngày thì ngươi cũng có thể thông qua chỗ ta để ra trước, như vậy cũng có thể chiếm được ưu thế! Chẳng lẽ ngươi muốn chờ đợi mọi người cùng ùa ra như ong vỡ tổ? Tự mình suy tính đi!"
Không chờ đối phương đáp lời, Nhân Hoàng đã thu hồi Thiên Môn, không tiếp tục để ý tới vị kia nữa.
Y thầm suy nghĩ liệu Thiên Khung Sơn Chủ có xuất thủ hay không?
Đương nhiên, xác suất ông ta giúp đỡ không lớn.
Nhưng chỉ cần ông ta có ý đô thì nhất định sẽ xen vào một tay, từ đó trong Thiên Môn sẽ rung chuyển, không biết chừng Tô Vũ sẽ có cơ hội đục nước béo cò.
Rất nhanh, Nhân Hoàng thở dài một tiếng, lòng y cảm thấy rất bất đắc di.
Không có cách nào hết!
Chỉ có thể trông cậy vào chính các ngươi thôi, bây giờ ta không có cách nào quản chuyện trong Thiên Môn được cả.
Y cảm thụ được thiên địa của mình tiến bộ không chậm, nhưng trông cậy vào tình huống này để khôi phục lại thời đỉnh cao thì còn không biết cần bao lâu nữa.
Nghĩ đến đây, Nhân Hoàng hiển hiện thân ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước Địa Môn.
Bấy giờ Địa Môn như ẩn như hiện, Nhân Hoàng vẫy tay, cười nói: "Đến đây, không đánh ngươi, chạy làm cái gì!"
Địa Môn tựa hồ có chút phản ứng lại tựa hồ không có động tĩnh gì, nhưng nó dần dần ngưng tụ ra, không phù phiếm như trước đó nữa.
Nhân Hoàng tươi cười: "Ngoan! Ta không đánh ngươi, năm đó cũng chỉ đánh ngươi mấy lần, không cẩn thận đánh cho khe hở hơi lớn một chút thôi. Đây là lỗi của ta, xin lỗi nhé, sau này khi ngươi triệt để khôi phục, ta sẽ nhận lỗi lần nữa!"
Dứt lời, y giương tay vô một cái, trong hư không bỗng nhiên hiện ra một cánh cửa.
Sau một khắc, Thông Thiên Hầu bày ra về mặt xấu hổ: "Tham kiến Nhân Hoàng bệ hạ!"
Nhân Hoàng mỉm cười nhìn về phía y: "Làm ăn cũng không tệ nhỉ, ngươi đã kiếm được không ít chỗ tốt từ Tô Vũ"
"May mắn Vũ Hoàng bệ hạ rộng lượng...
"Vậy là ta hẹp hòi?"
"Không, không có!"
Thông Thiên ngượng ngùng, ta cũng đâu có nói như vậy.
Nhân Hoàng lười nhiều lời, nhìn về phía y rồi nói: "Ta cho ngươi một tín hiệu, ngươi thẩm thấu vào trong Địa Môn thử xem có thể triệu tập những bộ hạ cũ của ta hay không"
Thông Thiên chấn động trong lòng.
Y nhìn về phía Nhân Hoàng, Nhân Hoàng cũng nhìn y, cười tủm tỉm nói: "Thế nào?"
"Không... Không có gì"
Nhân Hoàng nhẹ giọng: "Đừng sợ, hiện tại phụ cận không có ai cả, một quyền trước đó của ta sẽ chẳng có nhiều kẻ dám lưu lại gần cửa đâu"
Thôi được!
Thông Thiên Hầu không dám phản kháng, rất nhanh y tiếp thu tín hiệu mà Nhân Hoàng truyền đưa tới, sau đó lực lượng của y mơ hồ thẩm thấu vào bên trong Địa Môn.
Nhân Hoàng một mực chờ đợi.
Thông Thiên cũng cẩn thận quan sát Nhân Hoàng, y không biết Nhân Hoàng muốn triệu hoán ai, chẳng lẽ là Nhất Nguyệt?
Nghe nói Nhất Nguyệt đang ở trong đó.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm hơi cẩn thận truyền đến: "Bệ hạ?"
Nhân Hoàng cười cực kỳ xán lạn.
Thông Thiên thì vô cùng ngoài ý muốn, không phải Nhất Nguyệt, người này y cũng không quá quen thuộc, là ai nhỉ?
Nhân Hoàng cười đáp: "Là ta!"
Dứt lời, một cỗ lực lượng nhàn nhạt tiến vào.
Người phía sau cửa nhẹ nhàng thở ra, sau đó vội cung kính nói: "Thuộc hạ bái kiến bệ hạt"