Võ Vương không phải khai thiên giả nên không hiểu nhiều về vấn đề thiên địa.
Văn Vương đành phải giải thích tiếp: "Thiên địa của chúng ta xem như thiên địa thuộc hiện tại, đưa vào trong tam môn sẽ bị ăn mòn và ô nhiễm. Nhưng nếu thời đại chúng ta bị phong ấn, ta và Tinh lão đại có thể không bị phong ấn, nếu muốn thì chúng ta có thể sống đến thời đại tiếp theo, ngươi thì không được, ngươi sẽ bị phong ấn. Nói đơn giản thì khai thiên giả bất tử bất diệt, trường sinh bất lão, là quái vật chân chính"
Y cười lớn: "Giờ đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!
Võ Vương gật đâu: "Nhưng có cảm giác chẳng để làm gì, sống lâu thì được gì? Ngươi xem, Tử Linh Chi Chủ sống lâu mà không phải cũng chỉ đến thế thôi sao"
"co Không thú vị ư?
Có lẽ vậy.
Văn Vương không phản bác: "Còn một vấn đề nữa là khai thiên giả có tiềm lực vô hạn, có thể vô hạn sáng lập thiên địa, ngày nào đó sẽ đạt tới cảnh giới của Thời Gian Chi Chủ, nhưng ngươi chỉ khai một đạo trong thời không trường hà thì có thể đạt tới trình độ đó không? Ngươi đạt tới thì ngươi đã là Thời Gian Chi Chủ rỏi. Khai thiên giả có tiềm lực lớn hơn rất nhiều, hiểu chưa?"
Lần này Võ Vương lộ vẻ hâm mộ: "Vậy ư? Vậy khai thiên hay đấy, ta có cảm giác cả đời mình không có hy vọng đạt tới cảnh giới kia"
Võ Vương tiếp tục nói: "Ngươi còn chưa nói ta phải làm cách nào để nạp đạo nhập thể"
Ta chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Văn Vương thở dài: "Cái này tùy từng người, ta không thể chỉ điểm gì nhiều cho ngươi.
Khi đại đạo của ngươi có cảm giác như dưa chín cuống rụng, khi ngươi cảm thấy có thể lấy đi đại đạo bất cứ lúc nào thì ngươi có thể nạp đạo nhập thể thành công. Khi ấy ngươi có thể hóa thành một bộ phận của thời không trường hà, giao thủ với ngươi sẽ có cảm giác như đang đối phó với thời không trường hà. Khi ấy ngươi mới là cảnh giới siêu hạng chân chính, tới trình độ đó sẽ rất khó giết chết"
"Nhưng ngươi nói rằng có khả năng lão đại đã bị người ta đánh trọng thương. Đám gia hôa vạn giới không đối phó được lão đại đúng không?"
Văn Vương lắc đâu: "Lão đại không bị gia hỏa vạn giới đánh trọng thương, có khả năng hắn đã bị mấy lão già tính kế, có thể là lúc dung căn nguyên đã có kẻ bắt được sơ hở nên khiến hắn tiến vào kỳ suy yếu trước thời điểm. Đám già trong tam môn đều đang tính kế hắn, cây to đón gió, không có cách nào khác"
Văn Vương thở dài: "Năm đó Văn Ngọc xảy ra chuyện, ta liền biết là có người đang theo đõi chúng ta, dã tâm của lão đại quá lớn, mọi người đều thấy, hắn muốn liên hợp lực lượng vạn giới chủ động đánh vào tam môn, tam môn nâng đỡ không ít người, bọn họ biết tình hình nên xuống tay trước mà thôi"
Võ Vương cắn răng: "Pháp nhất định là một trong những kẻ đã ra tay"
Văn Vương gật đầu. Chắc chắn Pháp biết nội tình, hơn nữa có khả năng còn là một trong những kẻ nắm quyền, chuyện này có liên quan đến những người khác trong tam môn hay do Thiên Môn chủ đạo thì chưa rõ.
Văn Vương nhìn Võ Vương, suy xét một chút rồi nói: "Ngươi muốn nạp đạo nhập thể thì sẽ khó khăn hơn người người bình thường vì đại đạo của ngươi đang ở bên ngoài, tuy không ảnh hưởng nhiều đến việc ngươi dùng lực lượng quy tắc nhưng căn cơ thì vẫn ở bên ngoài"
Võ Vương vò đầu, vậy làm sao bây giờ?
Văn Vương mở miệng: "Lúc trước ta bảo ngươi không dung lực lượng đại đạo nơi đây chính là để chuẩn bị cho hiện tại"
Võ Vương nghi hoặc.
Văn Vương nở nụ cười: "Mượn lực lượng dung đạo đột phá bước cuối cùng. Ngươi đi vạn võ chi đạo, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, ngươi có thể dung hợp tất cả đạo cận chiến, dung hợp đại đạo cường đại sẽ khiến âm dương giao hợp, lập tức đột phá gông cùm xiểng xích, điều hòa âm dương, lôi kéo đại đạo của ngươi từ vạn giới đến đây, âm dương hợp thì ngươi sẽ có cơ hội đột phá"
Võ Vương hưng phấn, sau đó hắn nhíu mày: "Có thể làm được không? Ở đây ta có cảm giác ngăn cách đại đạo, có thể dung nhập được sao? Hình đạo nơi này không thể dung nhập vào đại đạo của ta"
Văn Vương cười đáp: "Đương nhiên là người không có biện pháp rồi, nhưng ta là ai?
Vấn đề này quá đơn giản, năm đó khi ta mới vừa tiến vào thì đã có ý tưởng này, ta ngăn cản ngươi, không cho ngươi biết chính là vì ngày hôm nay, nếu không ban đầu ngươi dung nhập quá nhiều thì e rằng bây giờ khó có thể hoàn thành đột phá để tiến vào siêu hạng"
Võ Vương nhếch miệng cười.
Lão nhị vẫn là người đáng tin cậy như vậy!
Đi theo lão nhị không sợ không có cơm ăn, hắn vội hôi: "Nói đi, dung thế nào? Nhiều năm qua ta không nghĩ ra biện pháp nào, sao ngươi nhìn ra được?"
"Cái này gọi là trí tuệ!"
Văn Vương tươi cười xán lạn, tuy khả năng cảm ngộ đại đạo của Thái Sơn không yếu, cũng thích nghe và nghiên cứu nhưng đa số thời điểm hắn không nhìn ra điểm mấu chốt, chỉ số thông minh hơi thấp, sao có thể so với ta?
Cùng lúc đó.
Quy Vân Sơn.
Một cổ tử khí tràn ngập bao phủ thiên địa.
Trong tầng 1, rất nhiều người lâm vào hôn mê.
Người bên ngoài cảm thấy tử khí này quá nông đậm, kết cục những kẻ bên trong đều là dữ nhiều lành ít.
Lúc này, trên tay Tô Vũ nhiễm máu tươi, hắn lại tróc một lực lượng đại đạo ra, ánh mắt sáng lên: "Hóa ra đơn giản như vậy à? Ta tưởng sẽ khó thế nào chứ"
Tô Vũ nở nụ cười, khẽ lắc đầu cảm khái một tiếng: "Có cảm giác đơn giản, mà thực tế đúng là không khó, may mắn thật đấy!"
Tô Vũ tươi cười xán lạn, một bóng người rất nhỏ thoát ra từ trên người hắn.
Đó là một đứa trẻ không lớn lắm, đó là Tô Vũ 6 tuổi, lúc trước hắn đã đánh chết tiểu Tô Vũ rồi dung nhập vào trong cơ thể, hiện tại đứa trẻ này chỉ là hình chiếu tượng trưng cho căn nguyên quá khứ.
Tô Vũ cảm khái: "May mà tu tam thân pháp và dung căn nguyên quá khứ, giờ chỉ cần căn nguyên quá khứ dung nhập thời không trường hà nơi đây là được, nếu không tu tam thân pháp thì có biện pháp nào khác không?"
Tô Vũ nhếch miệng cười, mặc kệ nó, dù sao ta cũng dung tam thân rồi.
Giờ phút này, Tô Vũ 6 tuổi - trên thực tế là hóa thân căn nguyên quá khứ - bay lên trong ánh nhìn chăm chú của bản thể, những người khác không thấy rằng có một trường hà màu đen hiện lên trên bầu trời, đó là thời không trường hà nơi đây.
Tiểu Tô Vũ chui vào thời không trường hà, căn nguyên quá khứ dung nhập.
Tô Vũ bỗng cảm thấy mình có liên hệ chặt chẽ với thế giới này, cảm giác ngăn cách lúc trước đã biến mất.
Tô Vũ nhe răng cười.
Quá đơn giản.
Ta còn tưởng khó thế nào chứ, hóa ra chỉ đơn giản như vậy. Lúc trước hắn suy nghĩ quá nhiều, có lẽ vấn đề này không cần nghiên cứu thì cũng có thể ra được kết quả.
Thú vị đấy!
Căn nguyên quá khứ dung nhập trường hà nơi đây, không còn ngăn cách, việc này có ảnh hưởng gì đến mình không?
Thôi, mặc kệ nó. Thích thì vứt bỏ căn nguyên này cũng được, hắn là khai thiên giả, là linh của thiên địa, hắn không tồn tại dựa vào căn nguyên.
"Hiện tại nên ngụy trang tu luyện một đại đạo nào đó"
Tô Vũ thăm dò rõ quy tắc thế cục nơi đây. Hắn mỉm cười, dù mới đến đây nhưng hắn đã nghiên cứu quy tắc nơi đây rất rõ ràng. Hắn vẫn luôn như vậy, dù là lần đầu đến học phủ hay chiến trường Chư Thiên thì đều như thế, nhưng hắn đã không cần làm vậy lâu lắm rồi. Nay hắn lại được cảm nhận cảm giác lúc trước.
Biết rõ quy tắc chỉ có lợi chứ không có hại, tiêu biểu như việc hắn có thể hoàn toàn dung nhập nơi này, biến chính mình thành người bản địa.
"Dung quy tắc... Đánh Văn Vương"
Tô Vũ sở cằm.
Lựa chọn này không tồi, hắn sẽ làm như vậy.
Hắn có một ý tưởng nhưng không biết có thể thực hiện hay không.
Thiên Môn sắp mở ra, hắn cũng muốn làm lão đại.
Sau đó, một âm tử đại đạo hiện lên, đại đạo ở thế giới trong cánh cửa không phân biệt chủng tộc, chỉ cần là đại đạo vô chủ thì đều có thể tu luyện, một chủng đại đạo cũng có nhiều loại giống như vạn giới.
Thiên địa của Tô Vũ là đặc biệt, hắn thiết lập một chủng loại chỉ có một đại đạo, thực ra hắn cũng có thể tách một đại đạo thành nhiều đạo nhưng làm vậy không để làm gì, Tô Vũ biết sớm muộn gì các đại đạo đó cũng sẽ hợp nhất, nếu các đại đạo đạt tới trình độ cực kỳ mạnh thì chúng sẽ muốn thu phục các đại đạo đồng loại khác, khi đó sẽ xảy ra đạo tranh, đại đạo đồng loại tranh đoạt với nhau.
Đây là một hình thức cổ vũ cường giả đồng đạo trong thiên địa chém giết lẫn nhau, có lẽ nó cũng có ưu điểm nhưng hiện giờ nó không thích hợp với Tô Vũ.