Tô Vũ lại nói: "Không chỉ mình Quy đại nhân, có lẽ Mộ đại nhân cũng đã xảy ra chuyện, còn có Ngọc đại nhân nữa, chỉ cần đến lãnh địa của Ngọc đại nhân xem thì sẽ biết, nếu có vấn đề thì chứng tỏ bọn họ thật sự đã gặp chuyện không may, đại đạo bị người lấy mất, hơn nữa có khả năng là bị tróc ra trong nháy mắt rồi cắn nuốt dần dần. Đó là một vị cường giả cấm địa tu luyện nhiều đạo sao?"
Lạc Vân nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn Tô Vũ, y bỗng nhiên cảm thấy hoang mang lo SỢ.
Tô Vũ than nhẹ: "Hay là đến lãnh địa của Ngọc đại nhân nhìn xem, không biết thực lực tuân sát sử bên kia thế nào? Nếu cũng có 8 đạo lực lượng trở lên, ba người chúng ta có thể hợp sức, tuy không bằng lúc trước nhưng cũng có thể chống đỡ một lãnh địa, ít nhất không thể khiến vốn liếng tích tụ nhiều năm của mọi người bị cướp mất. Nhân lúc chưa có ai biết, chúng ta tìm cơ hội nhanh chóng tiến vào 16 đạo, nếu không e rằng sẽ có phiền toái, còn ta thì đến Tử Linh địa ngục là tốt nhất"
Lạc Vân biến sắc: "Đừng, Tử Linh địa ngục quá nguy hiểm, Hắc Mộ đạo hữu, ta cảm thấy chúng ta nên trấn thủ lãnh địa này thì hơn, giao tiếp với những chủ nhân cấm địa kia quá nguy hiểm"
Giờ khắc này y thay đổi thái độ, không muốn cho Tô Vũ rời đi, nếu không nơi này rất có thể sẽ trở thành mồi ngon trong mắt kẻ khác.
Tô Vũ nhíu mày nhìn y: "Ngươi có ý gì?"
Lạc Vân nuốt nước miếng rồi cắn răng nói: "Hắc Mộ huynh, ta cảm thấy... Chúng ta nên đi tìm các vị đại nhân lãnh địa khác, các vị đại nhân đó đều là bạn tốt của chủ nhân, có lẽ sẽ không xảy ra việc gì đâu, dù xảy ra chuyện thì chỉ cần một vị giúp sức là chúng ta sẽ có chỗ dựa. Nếu tất cả đều... đều xảy ra chuyện, vậy thì chúng ta liên thủ, cùng lắm thì nghĩ cách xác nhập lãnh địa, như vậy sẽ tốt hơn là đầu phục người khác. Thế đạo hiện nay không yên bình, không phải là đạo hữu không biết những người khác gian trá thế nào, nếu không thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện"
Tô Vũ bật cười: "Lạc Vân đạo hữu, chúng ta cũng không biết nhiều về nhau"
"Không giống nhau"
Lạc Vân vội nói: "Lĩnh chủ của chúng ta là bạn tốt, tuy rằng chúng ta không biết về nhau nhưng lúc này mọi người đều là người đồng đạo. Hơn nữa, địa bàn của chúng ta đều ở gần đây, không cách nhau quá xa, hoàn toàn có thể xác nhập"
Tô Vũ nhíu mày: "Nhưng chuyện này không dễ.."
Lạc Vân trầm giọng: "Hắc Mộ đạo hữu, giờ nên đến lãnh địa của các vị đại nhân khác nhìn xem, có lẽ chúng ta chỉ nhìn lầm thôi, có lẽ... Quy đại nhân đang thăng cấp thì sao?"
Bản thân y còn không tin lời mình nói. Giờ phút này y thật sự hoảng sợ, trong lúc nhất thời chỉ nghĩ đến việc giữ Tô Vũ ở lại, vị này mạnh hơn y, ít nhất làm gì thì cũng yên tâm hơn.
Tô Vũ chẩn chờ một chút rồi miễn cưỡng gật đầu, trong lòng hắn đang nhanh chóng tính toán, sau đó hắn nhẹ nhàng nhếch mép tươi cười.
Tốt lắm! Không cần ta phải chứng minh thân phận, Lạc Vân sẽ giúp ta, còn Thiên Mộ Lĩnh thì chẳng có ma nào, Phệ Hoàng xâm lấn là sự thật, bản thân Mộ đã từng nhắc đến, chỉ là trước đó y không định quay về nên lười quản, không muốn bị thương vì tranh đấu với Phệ Hoàng 15 đạo.
Hiện tại, có lẽ Thiên Mộ Lĩnh đã hoàn toàn hủy diệt.
Như vậy hắn sẽ hoàn mỹ dung nhập nơi đây, hơn nữa có lẽ hắn có thể làm lão đại.
Ổn đấy, nếu một kẻ không hiểu ở đâu quật khởi thì sẽ không ổn, nhưng chủ nhân một lãnh địa quật khởi thì là điều bình thường.
Người mới cũng có thể vùng lên cơ mà.
Tô Vũ gật đâu, thở dài nhẹ giọng nói: "Ta cách 16 đạo còn xa, dù xác nhập lãnh địa mà không có cường giả 16 đạo thì cũng là vấn đề, ta cần thêm thời gian để đột phá"
Lạc Vân chấn động: "Rốt cuộc đạo hữu có bao nhiêu đạo?"
Tô Vũ mỉm cười nhìn y: "15 đạo lực lượng, tương đương thủ lĩnh Phệ Hoàng, nhưng mình ta thì khó địch nổi cả quân đoàn"
Đầu tiên Lạc Vân chấn động, sau đó là vui mừng.
Dù Quy và những người kia xảy ra chuyện thì cũng không sao, vị này có thể tiến vào 16 đạo, dù không thể thì 15 đạo nhị đẳng đỉnh phong cũng là tỏn tại đỉnh cấp ở thế giới trong cánh cửa, trong mấy người rời đi lúc trước cũng có ba vị là cường giả 15 đạo.
"Đạo hữu... Không, Hắc Mộ đại nhân phải nói sớm chứ, vậy thì ta có thể an tâm hơn nhiều"
Lạc Vân nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng bình tĩnh lại, y lo lắng khi Quy xong đời thì Quy Vân Sơn sẽ bị nhắm đến, nếu Hắc Mộ... dù sao Hắc Mộ cũng coi như nửa người quen, tuy rằng chỉ là lão đại bọn họ quen biết lẫn nhau.
Tô Vũ mỉm cười.
Quy tắc cá lớn nuốt cá bé thể hiện rõ ràng như vậy đấy.
So với cường giả không quen thuộc thì hiển nhiên khả năng Lạc Vân chấp nhận mình cao hơn nhiều, rất tốt, như vậy hắn có thể nhanh chóng trở thành lão đại ở đây, sau đó hắn có thể kéo người đi đánh Văn Vương hay không?
Tô Vũ cười thâm trong lòng.
Hắn đã vẽ ra một kế hoạch mơ hỏ, hắn muốn đối đầu với đám người trong này thì quá khó khăn, còn Văn Vương là người vạn giới, ai cũng có thể ra tay với y, y cũng không có thời gian tính sổ với hắn, không tôi chút nảo!
Đúng, phải có khẩu hiệu mới được.
Tru Văn Vương, phá vạn giới, giết Nhân Hoàng gì đó...
Tô Vũ lập tức nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, càng nghĩ thì tâm tình càng vui vẻ hơn.
Giờ phút này, tâm tình Tô Vũ rất tốt nhưng hắn không thể lộ ra.
Tô Vũ nhìn đám người Quy Vân Sơn dần thay đổi, trầm giọng nói: "Đừng nói chuyện này vội, đến lãnh địa những người khác nhìn xem, nếu tất cả đều như thế.."
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Chúng ta sẽ phải nghĩ cách"
Lạc Vân sợ hãi.
6 vị cường giả đều chết rồi sao?
Kỳ thật chết là chuyện rất bình thường. Bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra ở đây.
Chỉ sợ kẻ giết bọn họ sẽ đến diệt lãnh địa, khi đó mới là nguy hiểm nhất.
Y nói: "Đến lãnh địa Ngọc đại nhân trước, ta quen tuần sát sử Trí Cốc của Ngọc Đỉnh Sơn, chúng ta từng gặp mặt"
Tô Vũ khẽ gật đâu.
Còn vấn đề có ai quen biết tuần sát sử Thiên Mộ Lĩnh hay không thì có quan trọng không?
Ở thời đại này, cường giả vi tôn.
Hôm nay ngươi là tuần sát sử, ngày mai bị người xử lý và bị thay thế chẳng có gì lạ, quy luật cá lớn nuốt cá bé được thể hiện vô cùng rõ ràng tại đây, trừ những cấm địa vững chắc, còn các lãnh địa khác nay lập mai diệt chỗ nào cũng có.
Ở đây không có lòng trung thành, ngươi mạnh thì ta đi theo ngươi, ngươi yếu thì ta không giết ngươi đã là thiện lương lắm rồi, ngay cả chuyện đổi chủ cũng không có gì lạ.
Đây là thời đại cận kể diệt vong, vô cùng hỗn loạn và tĩnh mịch, tại đây chỉ có cấm địa là vĩnh viễn trường tồn.