Tô Vũ châm chọc: "Các ngươi muốn xúi giục ta đi khai thiên, sau khi ta ngã xuống thì các ngươi có thể trốn thoát phải không?"
Tuyết Long không thèm để ý việc mình bị nhìn thấu ý đỏ: "Hắc Mộ, ngươi không thử xem thì sao biết là không thể thành công? Hơn nữa ngươi muốn ngồi ngang hàng với cấm địa mà lại muốn trông cậy vào chúng ta ư? Dù ta và Đao Chủ thật sự thần phục nhưng chỉ cần cấm địa ra lệnh thì chúng ta sẽ làm phản, đây là hiện thực, thế giới trong cửa là như thế, không phải sao?"
Giờ phút này Tô Vũ đã thu phục được không ít cường giả, nhưng chỉ cần một vị cường giả đỉnh cấp cấm địa có thể trấn áp Tô Vũ thì những người kia sẽ lập tức đầu hàng. Thế giới này hiện thực như vậy đấy!
Vậy nên Tô Vũ phải đủ sức chống lại cấm địa, nếu không hắn chỉ có thể tự mình sáng lập thiên địa, dùng ích lợi trói buộc mọi người, khi đó hắn mới có hy vọng đối kháng cấm địa.
Tô Vũ trầm tư.
Hắn muốn khai thiên ở sau cửa, nhưng hắn có thể thành công sao? Hắn cảm thấy vẫn thiếu chút gì đó.
Ổ ngoài cửa, Tô Vũ dùng Nhân Chủ Ấn làm nền móng, dùng Văn Minh Chí làm khung giàn, nhưng ở đây thì hắn phải khai thiên từ hư vô sao?
Tử Linh Chi Chủ đã dùng gì để khai thiên?
Có lẽ cường giả như vậy không thiếu bảo vật nhưng Tô Vũ thiếu. Hắn không có bảo vật như vậy.
Tuy rằng hiện tại hắn mạnh hơn trước, lúc trước hắn chỉ là Nhật Nguyệt còn hiện tại hắn có lực lượng nhất đẳng, nhưng khai thiên không chỉ không dễ hơn mà còn khó khăn hơn.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động.
Thiên Môn... Hình chiếu?
Không đúng.
Thân thể làm cơ sở ư?
720 khiếu?
Ta là thiên địa chỉ linh, nếu dùng bản nhân ta khai thiên ở đây thì sao?
Ta là thiên địa, ta có thể mang thiên địa rời đi Thiên Môn bất cứ lúc nào, cũng có thể nhanh chóng dung hợp tiến vào thiên địa của mình trong vạn giới.
"720 khiếu làm cơ sở?"
"Hình chiếu Thiên Môn làm cơ sở?"
"Vậy khai thiên địa có 720 đạo ư?"
"Một khiếu một đạo?"
Tô Vũ đột nhiên nhìn về phía mấy người trong lòng bàn tay, hắn lầm bẩm: "Khai thiên có khó đến vậy sao?"
"Kẻ điên!
Mấy người Tuyết Long đồng thời lộ ra thần sắc như vậy, bọn họ có chút chấn động, hình như kê điên này thật sự muốn khai thiên, hắn sẽ tin lời xúi giục đơn giản như vậy ư?
Hắn thật sự muốn khai thiên ư?
Vậy hắn chắc chắn sẽ chết!
Trước khi chết, hắn sẽ không kéo theo chúng ta chôn cùng chứ?
Tuyết Long và Đao Chủ đều rùng mình, nếu kẻ điên này khai thiên rồi chết thì có lẽ sẽ kéo theo bọn họ, vậy thì cái chết này quá oan uổng.
Giờ phút này, Tuyết Long bỗng nhiên hối hận, nhỏ giọng nói: "Hắc Mộ, thôi bỏ đi, ta thấy ngươi chuẩn bị chưa đủ đâu, để ta và Đao Chủ giết vài người cho ngươi, ngươi thả chúng ta ra, chúng ta sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.."
"Không, ta sẽ khai thiên"
Tô Vũ cắn răng quyết định: "Chỉ khi khai thiên, các ngươi mới chịu thần phục ta, nếu không sẽ có rất nhiều vấn đề, ta còn phải đề phòng các ngươi phản bội bất cứ lúc nào"
Tuyết Long và Đao Chủ đều muốn khóc.
Đừng, chúng ta sai rồi, chúng ta không nên xúi giục ngươi.
Lần này xong rồi!
Ánh mắt kê điên này lộ rõ quyết tâm rồi kia kìa.
Đúng vậy, Tô Vũ đã quyết định, mà mục đích của hắn vốn đã là như thế, chỉ là lúc trước hắn muốn đợi thêm một thời gian, hiện tại thì hắn cảm thấy cần gì phải chờ nữa, ta sẽ lập tức khai thiên tại đây.
Hiện giờ Tô Vũ nắm giữ không nhiều đại đạo.
Tuy rằng đại đạo nào hắn cũng hiểu nhưng Tô Vũ chỉ nắm giữ mười mấy đại đạo sau khi tiến vào cửa, nắm giữ 20 đại đạo không có nghĩa là cường giả 20 đạo, khi ấy còn phải dung hợp, lực lượng đại đạo kết hợp lại thì mới xem như cường giả 20 đạo. Nhưng đối với Tô Vũ mà nói, dung hợp kỳ thật không mạnh như bện đạo thành thiên địa.
Đây mới là phương thức thích hợp nhất.
Lúc trước, Tô Vũ nghĩ mình nên chờ thêm một chút, ít nhất là đến khi nắm giữ đại đạo đủ nhiều rồi mới thử khai thiên, nhưng giờ khắc này trong lòng Tô Vũ lại có ý tưởng khác.
Hắn muốn khai thiên ngay bây giờ!
Một phương diện là vì khó khống chế được hai vị nhất đẳng, mà giết cũng không được, Tô Vũ muốn hội tụ thực lực để khiến thế lực của mình nhanh chóng trở thành thế lực lớn đứng vững gót chân trong Thiên Môn.
Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu, khi hắn có nhiều thuộc hạ thì sẽ rất hỗn loạn, mà uy danh cấm địa đã thâm nhập nhân tâm, trước đây Tô Vũ không hiểu rõ điều này nhưng hôm nay hắn đã hiểu.
Hắn giả mạo sứ giả Vĩnh Sinh Sơn - thế lực đối đầu nhiều năm với hai người Văn Vương mà hai vị nhất đẳng không dám nghi ngờ, nhanh chóng thỏa hiệp, bởi vậy có thể thấy được rằng uy danh cấm địa vô cùng có sức ảnh hưởng tại đây.
Không gì có thể địch nổi cấm địa.
Chủ nhân cấm địa thì lại càng không thể khiêu khích.
Nhưng đối thủ của Tô sẽ là đám chủ nhân cấm địa kia, nếu thủ hạ không có gan đối kháng thì căn bản không thể khai chiến với cấm địa, vậy thì Tô Vũ phí tâm phí sức thu thập nhiều người như vậy làm gì?
Chính vì cảm nhận được lòng kinh sợ cấm địa của mọi người nên Tô Vũ mới nhớ tới việc khai thiên.
Người nơi này vừa sợ chết vừa không sợ chết, điều này không mâu thuẫn chút nào.
Không đủ ích lợi thì mọi người không muốn chết, nhưng nếu đưa ra ích lợi đủ lớn thì những người này sẽ không sợ gì cả, chỉ cần có hy vọng và cơ hội thì những người này sẽ giết người như ma, cũng không biết tử vong là thứ gì.
Chính bởi vì nhìn thấu điều này nên Tô Vũ mới càng thêm tin rằng chỉ cần mình khai thiên thành công thì hắn có thể mau chóng thu nạp một đám thủ hạ liều mạng.
Hiện tại tuy Tuyết Long và Đao Chủ trông như những kẻ hèn nhát không dám phản kháng, nhưng khi bọn họ thấy nhất đẳng có hy vọng tiến bộ, có hy vọng trở thành cao tâng cấm địa thì bọn họ tuyệt đối sẽ liều mạng.
Giờ khắc này Tô Vũ hiểu ra rất nhiều điều.
Nếu hắn đã tới đây thì phải thích ứng với quy tắc nơi này, không cần nói chuyện tình cảm hay trách nhiệm bởi vì không có thứ đó, như Quy vì mạng sống chính mình mà không quan tâm đến sự sống chết của mấy người bạn tốt kia.
Ở nơi này chỉ có ích lợi, hoặc nên nói rằng tán tu ở đây chỉ quan tâm đến ích lợi, có lẽ trong cấm địa mới có chút nhân tình, hữu nghị.
Tô Vũ nhìn quanh bốn phía.
Nơi nào thích hợp để khai thiên?
Động tĩnh có lớn hay không?
Tuy rằng hắn không quá mạnh nhưng động tĩnh khai thiên không thể nhỏ được, như khi Lam Thiên khai thiên thì cả vạn giới đều biết dù lúc đó Tô Vũ đã hỗ trợ che giấu.
May mà hắn còn chưa tới cấp bậc Văn Vương, nếu hiện tại Văn Vương muốn khai thiên tại đây thì chắc toàn thế giới đều sẽ biết.
Vậy Tử Linh Chi Chủ thì sao?
Tử Linh địa ngục là thiên địa hay chỉ là bảo vật?
Tô Vũ hỏi: "Năm xưa Tử Linh Chi Chủ tới đây khai thiên à?"
"Đúng"
Đao Chủ lộ vẻ khẩn trương: "Hắc Mộ, ta khuyên ngươi đừng thử thì hơn. Năm đó Tử Linh Chi Chủ tiến vào, ban đầu hắn xảy ra tranh cãi với vài chủ nhân cấm địa, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng hắn muốn sáng lập Tử Linh địa ngục, khi đó toàn bộ hư không đều rung động, vô số tử khí hội tụ, ngày ấy rất đáng sợ"
Gã khẩn trương tới nỗi nói lắp.
Tuyết Long cũng nghiêm túc gật đầu: "Ta cũng trải qua ngày hôm ấy, mấy chục chủ nhân cấm địa khống chế cấm địa lao đến muốn ngăn cản Tử Linh Chi Chủ khai thiên, thậm chí muốn giết chết hắn"
Tô Vũ nghi hoặc, sau đó thì sao?
Tử Linh Chi Chủ cường đại nhưng trong tình huống đó hắn đã vượt qua như thế nào?
Làm cách nào để đứng vững gót chân tại đây, để có Tử Linh địa ngục như hiện giờ và rất nhiều người đầu phục hắn.
Sao hắn có thể làm được?