"Không hẳn"
Tuyết Long giải thích: "Bản tôn đối phương không đến đây, chỉ có hình chiếu phân thân mà thôi, dù thế hắn đã mạnh đến mức đáng sợ. Hơn nữa hiện tại mọi người cũng không dám tùy tiện đưa phân thân đến vạn giới, thậm chí đối phương đã chủ động dụ hoặc Thiên Khung Sơn Chủ dùng phân thân giáng lâm vài lần, nhưng không nghe nói có ai giáng lâm nữa"
"Sao ngươi biết được?"
Tô Vũ kinh ngạc.
"Õ một vài cấm địa, chuyện này không phải bí mật. Nhân Hoàng Tinh Vũ rất nổi danh, có thời điểm ngươi còn có thể nghe được thanh âm hắn ở khu vực đó, hắn sẽ thường xuyên phát ra thanh âm mê hoặc người ta đưa phân thân qua đó. Chẳng hạn như "mọi người hãy tới đây, tất cả đều là huynh đệ, hãy cùng nhau đánh thiên hạ. Mọi người đều là người một nhà, đừng tổn thương hòa khí. Mọi người cùng nhau khai tam môn, vạn giới nhất thống, đều là người một nhà.."
Tô Vũ há hốc mồm.
Má nó, còn có chuyện này nữa à?
Vậy mà ta không nghe được, quá đáng tiếc!
Tuyết Long cười nói: "Nhưng chắc hiện tại hắn không dám làm thế nữa. Ta không nhớ rõ cụ thể là khi nào, có lẽ là sau khi hai người Văn Vương đến đây, hình như hắn đã bị vài vị chủ nhân cấm địa mai phục tập kích, nghe nói khi hắn đang đại chiến, vài vị chủ nhân cấm địa bỗng nhiên tra xét vị trí Thiên Môn của hắn và tấn công hình chiếu Thiên Môn khiến hắn suýt nữa ngã xuống, vậy nên hiện tại hiếm khi nghe thấy tin tức về hắn"
Nhân Hoàng có danh khí không nhỏ tại đây, mọi người đều biết sự tồn tại của Nhân Hoàng bởi vì y là một kẻ đáng sợ.
Nhưng quá trương dương cũng không phải chuyện tốt.
Tô Vũ đã biết đại khái chân tướng.
Năm đó Nhân Hoàng trọng thương có liên quan đến chuyện này, y từng nói Thiên Môn chấn động, Tô Vũ còn tưởng rằng là Thiên Môn thật chấn động, giờ xem ra là có người phong tỏa vị trí hình chiếu Thiên Môn của y rồi tấn công, mạnh mẽ muốn buông xuống khiến Thiên Môn của y bất ổn, cũng khiến y bị vạn tộc đánh trọng thương.
Nhất định là y đã bị người tính kế, không thì không có khả năng trùng hợp như vậy.
Bởi vì nếu là bình thường, vài ba vị chủ nhân cấm địa dùng hình chiếu đi ra ngoài thì cũng chỉ là vài vị nhất đẳng cảnh mà thôi, Nhân Hoàng cường đại như vậy chắc chắn có thể giải quyết.
Nhưng lần ấy y vừa vặn gặp phải kỳ suy yếu, đồng thời còn chiến đấu với đám người Tiên Hoàng.
Quá nhiều nhân tố kết hợp lại với nhau.
Nhất định là có người đã truyền tin tức cho cường giả trong Thiên Môn.
"Chủ nhân Vĩnh Sinh Sơn đối phó Thời Gian Sư, kiểm chế Văn Vương và Võ Vương.
Nhân Hoàng bị tính kế, Thiên Môn chấn động, trọng thương...
Năm xưa, Nhân Hoàng và Văn Vương lập chí muốn đánh vào tam môn nhưng lại bị ngăn chặn như vậy, hơn nữa đều là một kích trí mạng.
Muội muội là tử huyệt của Văn Vương.
Trách nhiệm là tử huyệt của Nhân Hoàng.
Những điểm yếu này đều bị người lợi dụng.
Người này tính kế đều nhắm đúng chỗ yếu hại, Văn Vương và Nhân Hoàng là hạng người thận trọng, thực lực lại mạnh, nhưng người phía sau màn lại đoán chắc bọn họ sẽ trúng bẫy.
"Nhân Môn"
Giờ khắc này, trong lòng Tô Vũ nghĩ tới một câu nói.
"Nhân Môn hiểm ác nhất" - đó là lời Tiên Hoàng đã nói trước khi chết.
Năm đó, Nhân Hoàng muốn giết Tiên Hoàng trước nên mới xảy ra chuyện, có lẽ Tiên Hoàng cũng nằm trong kế hoạch này, Tô Vũ đoán rằng có khả năng y biết chút gì đó.
Nhân Môn cấu kết cường giả Thiên Môn, thậm chí nhúng tay vào vạn giới, còn có bố trí trong Địa môn.
Có thể nói rằng đám người Văn Vương đã chiến đấu với tam môn, đấu trí với Nhân Môn nhưng kết quả là đảm người Nhân Hoàng đã thua.
Tô Vũ hiếu kỳ: "Năm đó ai đã tấn công Thiên Môn của Nhân Hoàng?"
Tuyết Long thoải mái trả lời: "Cốc Chủ Lạc Hồn Cốc, Tiên Tổ Trường Sinh Thiên...
Ngoài ra thì ta không rõ"
Trường Sinh Thiên.
Tô Vũ kinh ngạc.
Tiên Tổ ư?
Tiên?
Lần trước Tô Vũ hoài nghi chủ nhân Vĩnh Sinh Sơn là Tiên Tổ, kết quả Mộ nói là không phải bởi vì tên gọi Vĩnh Sinh Sơn.
Hiện tại Tô Vũ đã biết quả thật là không phải, bởi vì còn một cấm địa gọi là Trường Sinh Thiên.
Tô Vũ không biết chuyện này cũng không có gì lạ, hắn không giấu giếm, trực tiếp hỏi:
"Trường Sinh Thiên, Tiên Tổ, cấm địa này nằm ở đâu?"
Tuyết Long đáp: "Ngươi không biết là chuyện bình thường, Cấm Đoạn Hạp Cốc này đủ cho chúng ta hoạt động cả đời, tứ đại cấm địa cũng đủ để trở thành điều chúng ta theo đuổi cả đời. Đến nơi khác chẳng để làm gì. Trường Sinh Thiên nằm ở hướng Đông, cách Tử Linh địa ngục rất xa, ít nhất là 100 địa nguyên"
Xa ư?
Một vị chủ nhân quy tắc tứ đẳng toàn lực đi đường mất 100 ngày là đến, đối với chủ nhân quy tắc có sinh mệnh rất dài mà nói, 100 ngày không nhiều lắm.
Nhưng ai đám đi như vậy?
Nếu gặp Phệ Hoàng trên đường thì sao?
Nếu đám gặp hư không yêu thú đi săn thì sao?
Nếu gặp phải lãnh địa và cường giả cấm địa thì sao?
Vậy nên trong tình huống bình thường, kê không muốn chết thì sẽ không chạy xa như thế, trừ khi thực lực đủ cường đại và có bối cảnh chỗ dựa vững chắc đồng thời thích chạy khắp nơi thì mới có thể đi xa đến vậy. Nếu không thì chỉ riêng khu vực Cấm Đoạn Hạp Cốc này cũng đủ cho ngươi hoạt động.
Tô Vũ: "Đúng là rất xa. Đúng rồi, cấm địa có thể xuyên qua hư không đúng không?"
"Đương nhiên"
Tuyết Long cười đáp: "Nếu không sao có thể nhanh chóng tập kết được? Năm đó Tử Linh Chi Chủ khai thiên, cấm địa trực tiếp xuyên qua hư không tới đây. Nhưng mỗi lần cấm địa dịch chuyển đều phải trả cái giá không nhỏ, vậy nên nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng thì sẽ không dịch chuyển"
Tô Vũ gật đâu, hắn đã hiểu.
Trường Sinh Thiên...
Đi đến đâu cũng dính đến Tiên tộc, hiện tại còn dính đến Tiên Tổ - kê sáng lập Tiên tộc, trên Tiên Tổ không còn ai khác nữa đúng không?
Lễ nào Tiên Tổ là Nhân tộc?
Có lẽ vậy.
Bởi vì có vài lời đồn nói rằng Thời Gian Chi Chủ chính là Nhân tộc, năm xưa Nhân tộc là chủng tộc đầu tiên di chuyển từ hỗn độn tiến vào vạn giới, sau đó các cường giả Nhân tộc tu luyện công pháp khác nhau, con đường khác nhau, sáng lập ra hệ thống mới, vì thế tạo thành các chủng tộc khác như Tiên tộc, Ma tộc, Thần tộc. Sinh vật hình người trời sinh gần như đều là một chi của Nhân tộc, nhưng đã tách ra ngàn vạn năm nên không có tình cảm đồng tộc.
Những chủng tộc kia đã tách ra từ thời đại khai thiên, Cự Nhân tộc mới phân ra từ thời đại thái cổ mà hiện tại cũng không có tình cảm gì đáng nói, không đúng, nếu chi mạch Ngục Vương còn tồn tại thì tính ra Thánh tộc tách ra còn muộn hơn nhưng cũng đã chẳng còn tình cảm gì.
Giờ khắc này, lòng hiếu kỳ của Tô Vũ đều được thỏa mãn.
Không tôi, hắn đã có thêm thu hoạch.
Trường Sinh Thiên, Vĩnh Sinh Sơn, Lạc Hồn Cốc...
Có khả năng những thế lực này đều liên quan đến Nhân Môn.
Việc Nhân Hoàng đối phó với đám Tiên Hoàng có thể xem như vấn đề tuyệt mật, lúc ấy trừ Nhân tộc ra, không ai biết Nhân Hoàng muốn đối phó với bọn họ đúng không?
Vậy tại sao tin tức lại bị lộ ra ngoài khiến Nhân Hoàng bị phục kích?
"Phản đồ..."
Tô Vũ ngẫm nghĩ, Nhân Hoàng khai Thiên Môn, kẻ nào có thể nhanh chóng truyền tin tức? Không lẽ là Minh Vương?
Chỉ có Minh Vương có hiểm nghi, nhưng Nhân Hoàng không ngốc, Tô Vũ nghĩ tới Minh Vương đầu tiên thì Nhân Hoàng cũng sẽ nghĩ đến, nếu thế thì Minh Vương đã bị xử lý từ lâu rồi, sao có thể sống tới bây giờ?
Minh Vương biết Nhân Hoàng trọng thương, mấy năm nay nhờ có Minh Vương và Minh Vương Phi chống đỡ nên Nhân tộc mới có thể kiên trì.
"Chẳng lẽ không phải Minh Vương? Vậy tin tức bị lộ như thế nào?"
Bọn họ ở thượng du thời không trường hà, người bình thường không thể lấy được tình báo.
Vạn tộc cũng không thể biết trước kế hoạch của Nhân Hoàng.
"Không biết tình huống cụ thể ngày hôm đó thì thôi, không cần nghĩ nhiều. Trong những cường giả Nhân tộc còn sống sót có phản đồ ư? Hay có cường giả vẫn luôn giám sát đám người Nhân Hoàng?"
Nếu có phần đỏ thì Nhân Hoàng không thể không có chút phản ứng nào như vậy, y không ngốc.
Vậy chẳng lẽ Nhân Hoàng bị theo dõi? Không biết bây giờ y còn bị giám sát nữa không?