Tô Vũ đang chiến đấu cùng Phệ Hoàng khẽ cười một tiếng.
Kiếp nạn thứ hai đã tới.
Hắn thật may mắn!
Giờ hắn đã biết Phệ Hoàng chỉ là kiếp nạn đầu tiên khi hắn khai thiên, còn kiếp nạn thứ hai là ba vị cường giả mới tới này.
Nếu hắn khai thiên chậm một chút thì dù hắn giết hết Phệ Hoàng, hao hết tâm huyết thì ba vị kia cũng sẽ tới ngăn cản.
Trong quá trình khai thiên, những người này sẽ phát hiện ra manh mối, khi thấy có người lạ khai thiên thì bọn họ sẽ có phản ứng gì?
Dựa theo thói quen bên trong cánh cửa thì đương nhiên là phải diệt sát hắn, hoặc là bắt giữ mang về hiến cho chủ nhân cấm địa.
"Tới nhanh thật"
Tô Vũ cảm khái, hắn khai thiên không lâu nhưng đối phương tới nhanh như vậy chứng tô bọn họ ở gần đây hoặc là Thiên Khung Sơn Chủ đã cảm ứng được ngay khi hắn bắt đầu nên lập tức phái người tới.
Nơi này cách Thiên Khung Sơn khoảng cách 5 địa nguyên, chủ nhân quy tắc tứ đẳng phải bay 5 ngày mới đến nơi.
Thậm chí có khả năng đối phương đã xuyên qua không gian, không biết có phải là nhờ cấm địa hay không, nếu mà là cường giả không gian đạo thì hắn đã phải cảm ứng được rồi.
Từ khi Tô Vũ bắt đầu khai thiên đến bây giờ thực sự không lâu chút nào, có khả năng chỉ mới một giờ.
Tốc độ nhanh kinh người!
Dù đối phương là nhất đẳng thì đến trong một giờ cũng là quá nhanh.
Tô Vũ cố ý chọn lựa một nơi cách Thiên Khung Sơn xa một chút.
"Có khả năng là bọn họ có thể truyền tống trong phạm vi cấm địa. Phạm vi phóng xạ của Thiên Khung Sơn không nhỏ, có lẽ đối phương đã dịch chuyển đến biên giới phóng xa trong nháy mắt, sau đó bay đến đây"
Tô Vũ đã đoán được gần hết chân tướng.
"Ba vị nhất đẳng ư? Quả là đáng sợ, thực lực cấm địa vượt quá sức tưởng tượng, hai vị mới vào nhất đẳng, vị còn lại e rằng không thấp hơn 20 đạo lực lượng, thậm chí là mạnh hơn"
Khai thiên quá nguy hiểm!
Tô Vũ khai thiên thành công nhưng chỉ có 18 đạo lực lượng, vậy mà kiếp nạn thứ hai lại là ba vị nhất đẳng, trong đó có một vị cường giả trên 20 đạo.
Người bình thường khai thiên không chết mới là lạ. Mà kẻ có thể khai thiên cũng không có người nào bình thường.
Lúc này, một tiếng quát già nua truyền đến: "Vị đạo hữu nào đang tiêu diệt Phệ Hoàng vậy?"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động, lực lượng trên người biến ảo, hỗn loạn âm tử lực lượng, lực cắn nuốt và lực lượng tan biến, Tô Vũ cất cao giọng nói: "Đại thống lĩnh Lục Phương Sơn, Hắc Mộ"
"Hắc Mộ?"
Lão nhân hơi bất ngờ.
Lục Phương Sơn...
Lão nhìn về phía hai người đằng sau, nam tử trẻ tuổi ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta nghe nói mấy ngày trước Lục Phương Sơn mới thành lập, ở gần Tử Linh địa ngục và Vĩnh Sinh Sơn. Do vài vị cường giả 16 đạo cùng sáng lập"
Nam tử nói tiếp: "Ta cũng từng nghe nói đến Hắc Mộ, đó là đại thống lĩnh Lục Phương Sơn, vốn là tuần sát sử Thiên Mộ Lĩnh, cường giả 15 đạo đỉnh phong"
Là cường giả cấm địa, nam tử trẻ tuổi phải biết tin tức bốn phương, đặc biệt là những thế lực lớn trong Cấm Đoạn Hạp Cốc, nếu không biết gì cả thì cấm địa như vậy quá vô dụng.
Lão nhân không phụ trách phương diện này nên không để ý mà thôi.
Lão nhân nhíu mày: "15 đạo đỉnh phong ư?"
Lừa quỷ à?
Lão cảm nhận được đối phương rất mạnh, ít nhất có lực lượng 18 đạo, so với 15 đạo thì chính là cách biệt một trời.
Nam tử trẻ tuổi cũng cảm nhận được con Phệ Hoàng đầu đàn rất cường đại, chỉ sợ tương đương với y nhưng nó lại bị Hắc Mộ áp chế, hiển nhiên Hắc Mộ rất mạnh.
Y đành phải nói: "Chỉ sợ lúc trước ẩn giấu thực lực, hôm nay mới bại lộ, nghe nói mấy ngày trước Hắc Mộ quét ngang khu vực Đông Bắc, hình như Lục Phương Sơn muốn trở thành bá chủ Đông Bắc vực, có lẽ đã biết chuyện danh ngạch"
Lão nhân khẽ gật đầu, sau đó giọng lão truyền đi: "Hắc Mộ đạo hữu, Phệ Hoàng này.."
Tô Vũ nhanh chóng đáp lại: "Phía trước là cường giả Thiên Khung Sơn đúng không? Ta tới đây chỉ để đánh chết Phệ Hoàng, hoàn thiện tan biến đạo và cắn nuốt đạo của ta, ta không có địch ý"
Lão nhân đương nhiên không sợ hắn có địch ý, nực cười, một kê 18 đạo như ngươi có thể cắn nuốt Thiên Khung Sơn ư?
Lão mỉm cười mở miệng nói: "Lão hủ không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở đạo hữu, cắn nuốt quá nhiều lực lượng của Phệ Hoàng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đạo hữu có biết việc này không?"
Tô Vũ đáp lời: "Ta biết, nhưng thực lực mới là vốn liếng căn bản. Danh ngạch sắp được phân phối, nếu Lục Phương Sơn không thể lấy được thật nhiều danh ngạch thì chúng ta sẽ chỉ là pháo hôi sau khi ra khỏi Thiên Môn"
Thanh âm Tô Vũ sang sảng mang theo ý cười: "Nếu vậy thì cần gì phải lo lắng tương lai sẽ thế nào nữa"
Lão nhân hiểu tâm tư Tô Vũ.
Hắn muốn liều mạng một phen. Còn kiếp nạn, nguy cơ thì đó là vấn đề sau này, cường hóa thực lực trước đã rồi tính.
Sau đó ba người bay đến nơi, nhanh chóng đánh chết vô số Phệ Hoàng.
Ở bất cứ đâu, ba vị nhất đẳng đều là cường giả. Bọn họ liên thủ hành động, nếu không có lực lượng 25 đạo trở lên thì e rằng khó có thể địch nổi.
Tô Vũ không đám cảm ứng lão nhân kia nhưng xem cách đối phương ra tay đánh chết Phệ Hoàng thì hắn đã đoán ra đại khái thực lực.
"Ba người, có vẻ lão nhân đầu bạc có 22 đạo lực lượng, tu luyện kiếm đạo. Nam nhân kia có 16 đạo, tu luyện... không gian đạo?"
Kẻ đó thật sự tu không gian đạo, ra tay đều dùng không gian đại đạo để chia cắt, khó trách bọn họ tới đây nhanh như vậy.
Còn người thứ ba, nữ nhân kia cũng có 16 đạo lực lượng, binh khí khá đặc biệt, là một cái lưới lớn màu trắng, tấm lưới bao trùm thiên địa, tóm được rất nhiều Phệ Hoàng, sau đó chúng liền biến thành tro bụi trong chớp mắt.
Tô Vũ đoán rằng tấm lưới kia có ít nhất hai loại lực lượng đại đạo, thứ nhất là giam cảm, thứ hai là tan biến.
Tu luyện hai đạo, hai đạo này dung hợp không yếu chút nào.
Tô Vũ phán đoán, nếu hai phe đối chiến, hắn dùng toàn lực thì ít nhất có đến 26 đạo lực lượng, có thể giết chết 3 người này nhưng sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ. Nếu gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ rất phiền toái, nếu chủ nhân Thiên Khung Sơn cảm ứng được thì khi đó Tô Vũ sẽ phải đối mặt với một vị cường giả 32 đạo, hắn không có khả năng địch nổi đối phương.
Ít nhất là hiện tại hắn không làm được, hắn quên đi suy nghĩ giết 3 người này.
Kiếp nạn xem như đã qua, nếu Tô Vũ khai thiên kéo dài đến giờ phút này, dù hắn đánh bại được ba người này thì lão đại của bọn họ sẽ đích thân tới, vậy thì khai thiên sẽ thất bại. Rõ ràng là không cho người ta chút đường sống nào.
Nhưng hiện tại hắn đã thành công, không có vấn đề lớn nào.
Thành công chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết khó khăn khi khai thiên lần này.
Nhân lúc ba người chưa đến chỗ hắn, ánh mắt Tô Vũ biến ảo, hắn quát lên một tiếng, một cỗ lực lượng lôi đình bùng nổ đánh nứt lớp giáp xác của Phệ Hoàng.
Trong tay Tô Vũ ngưng tụ ra một thanh kiếm tan biến đạo, hắn hét to rồi chém ra.
Phệ Hoàng không biết tránh né, bị kiếm chém thành hai nửa.
Tô Vũ đưa tay bắt lấy, âm tử đại đạo bùng nổ ăn mòn thi thể, thi thể hóa thành nước đặc trong chớp mắt.
Sau đó Tô Vũ mở khiếu huyệt, cắn nuốt lực lượng kiếp nạn.
Mọi chuyện diễn ra nước chảy mây trôi.
Ba người kia vừa vặn giết chết hết Phệ Hoàng chặn đường, Phệ Hoàng bốn phía đã bị dọn dẹp xong, thấy Tô Vũ đánh chết Phệ Hoàng 16 đạo kia, ánh mắt lão nhân lộ ra dị sắc, lão cười nói: "Hắc Mộ đạo hữu thực lực cường hãn, lão hủ bội phục"
Lão không tâng bốc chút nào, kẻ này thực sự rất mạnh và còn cực kỳ am hiểu chiến đấu. Kinh nghiệm chiến đấu và thủ đoạn của hắn đều là nhất đẳng.
Phệ Hoàng 16 đạo không có trí tuệ nhưng vẫn là kẻ mạnh 16 đạo, vậy mà Hắc Mộ 18 đạo lại dễ đàng đánh chết nó.
Khi ba người vừa đến nơi thì bỗng nhiên sinh lòng chán ghét với Hắc Mộ, thậm chí muốn ra tay với hắn. Nhưng ba người không thèm để ý, bọn họ cảm nhận được đó hình như là lực lượng bộc phát ra sau khi Phệ Hoàng bị giết và bị Hắc Mộ cắn nuốt, bọn họ có ảo giác đó cũng là chuyện bình thường, người bên trong cánh cửa đều chán ghét Phệ Hoàng, mỗi lần nhìn thấy Phệ Hoàng đều muốn giết chết.
Giờ khắc này kiếp nạn đại đạo của Tô Vũ đã cắn nuốt tất cả lực lượng kiếp nạn, hắn nhanh chóng che giấu tất cả dị thường, nhân thiện đại đạo, thánh đạo tràn ngập trong cơ thể.
Ta là người tốt, là người cực kỳ thiện lương!
Tô Vũ biết những kẻ là kiếp nạn thứ hai này chắc chắn sẽ chán ghét mình, dù không biết nguyên nhân thì sẽ có khả năng xảy ra xung đột, đây là sức ảnh hưởng của đại đạo, không thể thay đổi được.
Nhưng hắn có thể tránh việc này xảy ra.
Giờ phút này không nên đối nghịch với cấm địa, không thì hắn sẽ trở thành Nhân Hoàng thứ hai hoặc Văn Vương thứ hai, hắn sẽ bị cấm địa theo dõi, vậy sẽ không thể làm được gì khác nữa.
Ban nãy đánh chết Phệ Hoàng cũng là để dời tâm mắt. Quả nhiên khi mấy kê này lại gần, trong mắt bọn họ xuất hiện cảm xúc chán ghét chợt lóe rồi biến mất.
Tô Vũ âm thầm bật cười, bọn họ cảm thấy nguyên nhân của cảm xúc chán ghét này là do Phệ Hoàng, tốt lắm, không uổng công ta đánh chết Phệ Hoàng ở thời khắc vừa rồi.