Thiên Khung Sơn Chủ nổi lên hứng thú, Tinh Vũ thực lực cường đại, y muốn mượn rất nhiều lực lượng đại đạo nhất đẳng, y sẽ dùng cái gì để thế chấp?
"Nhân Hoàng Ấn"
Nhân Hoàng cười lớn: "Nghe rõ chưa, Nhân Hoàng Ấn đấy, đó là tín vật ta dùng để nhất thống chư thiên vạn giới, ẩn chứa đại lượng lực lượng quy tắc, là tín ngưỡng của chư thiên vạn giới, cũng là chí bảo bình định thời không trường hà. Nếu ta không giao Vạn Đạo Thạch cho ngươi thì ngươi cứ giữ thứ này đi, chờ đến khi Thiên Môn mở ra, dùng Nhân Hoàng Ấn này thì ngươi có thể chiếm cứ tuyệt đối quyền chủ động ở vạn giới"
Sắc mặt Thiên Khung khẽ biến.
Nhân Hoàng Ấn ư? Ông ta thật sự không lường trước được.
Tinh Vũ điên rồi, y dám lấy thứ này ra trao đổi.
"Ngươi chắc chắn chưa?"
Nhân Hoàng cười đáp: "Đương nhiên, đây chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Huống chỉ ta đâu có cho ngươi, khi ta cướp được Vạn Đạo Thạch thì chúng ta sẽ đổi lại. Mà thật ra Nhân Hoàng Ấn của ta có khả năng được chế tạo bằng Vạn Đạo Thạch, ta không chế tạo ra thứ này mà là nhặt được. Nhưng không thể dùng, nếu là Vạn Đạo Thạch thật sự thì phải hấp thu được lực lượng. Nếu sau khi ta cướp được Vạn Đạo Thạch mà ngươi không trả lại cho ta thì ta sẽ chế tạo đại ấn khác rồi di dời khí vận vạn giới. Khi đó ngươi đừng trách ta chỉ cho ngươi một cái vỏ rỗng"
Thiên Khung Sơn Chủ trầm tư.
Nhân Hoàng Ấn...
Để khôi phục, gia hỏa này muốn bất chấp tất cả.
Lực lượng vạn giới ư?
Ông ta tự hỏi mình có nên làm vậy hay không?
Nhân Hoàng không kiên nhẫn: "Ngươi phải biết rằng tốc độ bên ngươi chậm hơn bên ta, ngươi do dự mấy ngày thì hai bên kia đã hoàn thành giao dịch rồi"
Thiên Khung Sơn Chủ mở miệng: "Người Nhân Môn có thể ra ngoài không?"
Không thì giao dịch như thế nào?
"Hiện tại không biết được. Nhưng nếu có cường giả tu luyện Nhân Môn mạnh mẽ tiếp dẫn, người như vậy lại ở trong Địa môn thì có lẽ có thể xuyên qua Nhân Môn và Địa Môn để truyền tống đồ tới. Ta sẽ phải cắt đứt liên hệ của bọn họ trong quá trình này.
Nhưng việc này cần thực lực cường đại, đến thời không trường hà cắt đứt liên hệ giữa hai bên. Hiện tại ta bị thương, không làm được"
Thiên Khung Sơn Chủ hỏi lại: "Ngươi thật sự dùng Nhân Hoàng Ấn để đổi ư?
"Không phải đổi, là thế chấp"
Nhân Hoàng tức giận: "Có hiểu thế chấp là gì không? Ta lấy được Vạn Đạo Thạch thì sẽ lấy lại"
"Nếu ngươi không lấy được thì sao? Dù sao Nhân Hoàng Ấn cũng là của ngươi, ngươi có thể khống chế nó, nếu ngươi không lấy được Vạn Đạo Thạch.."
"Ngươi phá hủy nó đi. Ngươi không dùng được thì chẳng lẽ cũng không phá được sao?
Nếu thế thì ngươi quá vô dụng, nếu nó bị hủy, ta sẽ tổn thất nghiêm trọng hơn một Vạn Đạo Thạch nhiều"
Thiên Khung Sơn Chủ suy nghĩ một lát mới mở miệng: "Ba đại đạo nhất đẳng"
"Được, lực lượng 31 đạo"
Nhân Hoàng thống khoái đáp ứng.
Thiên Khung Sơn Chủ muốn mắng người.
Cút mẹ nhà người đi.
"Đại khái lực lượng 20 đạo"
"Ngươi đi chết đi"
Nhân Hoàng mắng chửi: "Ngươi nghĩ mình là ai? Ta là Hoàng của vạn giới, ở thời kỳ đỉnh cao, tên khốn nhà ngươi còn không dám tranh phong cùng ta, ngươi lấy đại đạo lực lượng 20 đạo tới đuổi ăn mày đấy à? Dù hiện tại ta trọng thương thì cũng đã giải quyết xong họa loạn vạn tộc, thực lực 25 đạo trở lên, không thì ngươi nghĩ ta giải quyết vạn tộc bằng cách nào? Ngươi muốn cho ta lực lượng 20 đạo ư? Khinh thường ai đấy?"
Thiên Khung Sơn Chủ ngẫm nghĩ, có lẽ vị này đã khôi phục một chút, thực lực cũng rất cường đại.
Đại đạo lực lượng 20 đạo quả thật có hơi thấp.
"Hai đại đạo lực lượng 25 đạo"
Nhân Hoàng nổi giận: "Ngươi... Thôi, chắc gì tên khốn nhà ngươi đã có nhiều như vậy, năm cái là được, đúng rồi, cho ta mấy chục đại đạo 17 - 18 đạo lực lượng bù thêm vào"
Thiên Khung Sơn Chủ nhíu mày: "Không có"
"Sao có thể vậy được? Nhân Hoàng Ấn của ta chỉ trị giá 5 đại đạo 25 đạo lực lượng thôi sao?"
"Ba cái, không đáp ứng thì thôi"
Thiên Khung Sơn Chủ không nhượng bộ.
Ông ta cảm thấy hứng thú với Nhân Hoàng Ấn nhưng nếu giao ra quá nhiều, ông ta lo lắng gia hỏa này sẽ khôi phục tới thời kỳ đỉnh cao.
Năm xưa, các đại cấm địa đã phí sức rất lớn để đánh Nhân Hoàng trọng thương.
25 đạo lực lượng không đáng gì. Mặc kệ Nhân Hoàng nói thật hay giả thì lực lượng 25 đạo chỉ có thể giúp y khôi phục đến lực lượng 25 đạo hoặc 26 đạo, không có gì ghê gớm.
Nhân Hoàng có thể giải quyết được vạn tộc, có lẽ y thật sự đã khôi phục tới lực lượng 25 đạo.
Nhân Hoàng trầm mặc, sau một lúc lâu mới mắng: "Nói sau đi, 3 đại đạo 25 đạo lực lượng, ngươi đuổi ăn mày chắc?"
Dứt lời, hư ảnh Thiên Môn biến mất.
Thiên Khung Sơn Chủ trầm tư.
Địa Môn và Nhân Môn đã bắt đầu tiếp xúc rồi sao?
Còn nữa, Tinh Vũ là người giảo hoạt đa đoan, việc y muốn dùng Nhân Hoàng Ấn giao địch với mình rốt cuộc có âm mưu nào không?
Cùng lúc đó, ở vạn giới.
Nhân Hoàng sờ cằm lẩm bẩm: "Nhân Hoàng Ấn là trung tâm thiên địa. Thiên Khung rất mạnh, hắn có phát hiện được không?"
Nếu phát hiện ra thì sẽ rất phiền toái, nếu không phát hiện được thì thiên địa của y có thể thẩm thấu đến đó, nhân tiện có thể lấy được ba đại đạo 25 đạo lực lượng.
Nhân Hoàng muốn bật cười.
Bản thân y đến giờ làm gì có 25 đạo lực lượng, chỉ mới miễn cưỡng khôi phục 18 đạo lực lượng mà thôi, thảm hết chỗ nói.
Giờ phút này Tô Vũ bình tĩnh tiếp tục bay đi.
Khi bị Thiên Khung Chi Chủ nhìn trộm, lông tơ trên người Tô Vũ dựng thẳng.
Hắn biết mình bị cường giả theo dõi.
Lúc ấy kiếp nạn đại đạo dao động mãnh liệt hơn bất cứ thời khắc nào bởi vì đối phương quá mạnh.
Đó nhất định là Thiên Khung Sơn Chủ.
Khoảng cách xa xôi như thế mà đối phương có thể theo dõi mình, còn tạo ra cảm giác nguy cơ mạnh mẽ như thế, đám chủ nhân cấm địa cường đại vượt quá sức tưởng tượng của Tô Vũ.
Cũng may đối phương chỉ nhìn trộm chốc lát rồi nhanh chóng biến mất.
Tô Vũ không biết ông ta có đang âm thầm nhìn trộm hay không, hắn không dám sơ suất, tiếp tục yên lặng bay đi.
Không thể chọc đến cấm địa. Ít nhất hiện tại hắn hoàn toàn không thể dây vào bọn họ.
Không thể trêu vào nhưng hắn có thể trốn.
Tô Vũ giấu kĩ hư ảnh Thiên Môn sau Văn Minh Môn, nếu bại lộ thì hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Văn Vương mạnh như vậy mà còn bị người theo dõi, mấy ngàn năm qua không được sống an lành, nghe nói thỉnh thoảng còn bị người ta xách ra đánh một trận. Gần đây mới tốt hơn một chút bởi vì tuy Văn Vương không tiến bộ nhiều nhưng Võ Vương tiến bộ rất nhanh, có đôi khi vũ phu liên tục chiến đấu thì tiến bộ sẽ không chậm chút nào.
Tô Vũ vừa suy nghĩ vừa tiếp tục bay đi.
Hắn bay một ngày, hơn nữa hắn vốn cách Thiên Khung Sơn rất xa, hiện tại kiếp nạn đại đạo không có động tĩnh gì thì Tô Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.
Đám người kia thực lực cường đại kinh người, nhưng Tô Vũ hắn chỉ kinh ngạc chứ không hề sợ hãi.
Hiện tại hắn không thể địch nổi nhưng hắn có hai thiên địa, chỉ cần hai thiên địa dung hợp thì thực lực hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
28 đạo ư?
Hay nhiều hơn?
Ai biết được!
Khi chưa hợp nhất thì không thể biết được, song thiên hợp nhất chắc chắn sẽ có tác dụng bổ sung lẫn nhau.
Tô Vũ thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Đi thêm một lát, lúc này hắn mới mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có ba người bị nhốt.
Lúc trước bọn họ bị Tô Vũ giấu trong huyết nhục, bị lòng bàn tay khiếu bao vây nên không bị phát hiện.
Ba người có cảm giác thời gian trôi qua chưa được bao lâu, sau khi xuất hiện cũng không có cảm giác gì, Đao Chủ cười lạnh: "Thế nào rồi? Khai thiên thành công chưa?"
Gã muốn cười.
Bọn họ bị nhốt kín cùng lắm là 1 ngày.
Hắc Mộ đang bay về ư?
Hắn chỉ đến gần Thiên Khung Sơn ngắm cảnh thôi đúng không?
Cũng tốt, việc gia hỏa này không dám khai thiên cũng nằm trong dự liệu, mấu chốt là bây giờ bọn họ phải chạy trốn như thế nào.
Gia hỏa này sẽ không thẹn quá thành giận rồi xử lý bọn họ chứ?
Đao Chủ thấp thỏm. Thôi, ta không nên kích thích Hắc Mộ, chọc giận đối phương rồi hắn chém chết mình thì sao?