Sau khi Tô Vũ rời đi, nữ nhân phía sau nhẹ giọng lên tiếng: "Kiếm Không sư huynh, như vậy có thích hợp không? Nếu muốn thu phục thì trực tiếp bắt hắn thần phục là được, nếu hắn không muốn thì không cần để ý tới hoặc là giết cho xong"
Sao phải cho hắn được lợi như vậy?
Kiếm Không lắc đâu: "Hiện giờ không phải lúc trước. Thế cục đang biến hóa, Thiên Môn sắp mở ra, cấm địa sẽ có một phen xung đột, cá lớn nuốt cá bé, sau đó trong thế lực tán tu cũng sẽ có người đứng ra, vài gia hỏa cổ xưa ra khỏi nơi bế quan. Gia hỏa này là tán tu, hiện giờ hắn muốn xưng bá Cấm Đoạn Hạp Cốc, chuyện này có lợi với chúng ta. Mấy năm nay Thiên Khung Sơn Chủ không lộ diện, vẫn luôn phân cao thấp với Nhân Hoàng, lực ảnh hưởng của chúng ta đang giảm xuống"
Nếu không Thiên Khung Sơn mới là bá chủ nơi đây, không đến lượt người khác nhúng tay vào Cấm Đoạn Hạp Cốc.
Kiếm Không mỉm cười: "Chỉ là một ít lực lượng đại đạo mà thôi, mời hắn xuất lực vì chúng ta cũng là lựa chọn không tôi, phần lớn tán tu rất khốn cùng, không dám lưu lại bảo vật trên người, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, không thì sẽ trở thành vật chiêu họa, mà những lực lượng đại đạo này đã đủ để khiến hắn phải chết"
Lão nhìn bốn phía rồi nói: "Đi thôi, có thể xem Hắc Mộ như một con tốt, hữu dụng thì tốt, không dùng được cũng không sao, dù sao hiện tại hắn cũng không ở gần chúng ta, nơi khác loạn một chút thì càng tốt"
Hai người gật đầu, Kiếm Không nhanh chóng bay về Thiên Khung Sơn.
Nam tử nhanh chóng truyền tống bọn họ, một lát sau, 3 người đến hư không biên giới.
Tới đây, Kiếm Không lấy ra một lệnh bài, lệnh bài phát ra quang huy nhàn nhạt, ngay sau đó một thông đạo hư không hiện ra, Kiếm Không nhanh chóng dẫn người chui vào rồi biến mất tại chỗ.
Đây là năng lực của cấm địa.
Tuy khoảng cách xa xôi nhưng bọn họ có thể nhanh chóng tới nơi là nhờ năng lực này.
Lại một lát sau, Kiếm Không trở về.
Trong dãy núi, trên đỉnh núi trung ương dường như có một bóng người xuất hiện, Kiếm Không không dám nhìn nhiều, lão cúi người thấp giọng báo cáo: "Sơn chủ, đã tru diệt Phệ Hoàng, chúng ta đến đó gặp được Hắc Mộ Lục Phương Sơn"
Lão đơn giản thuật lại sự tình, tuy giọng lão khá nhỏ nhưng lão biết chắc sơn chủ nhất định có thể nghe được.
Không biết qua bao lâu, giọng nói bình thản của Thiên Khung Sơn Chủ truyền đến:
"Biết rồi, lui ra đi"
"RõP?
Kiếm Không nhanh chóng dẫn người rời đi.
Thiên Khung Sơn Chủ nhìn thoáng qua bên kia, hơi nhíu mi: "Hắc Mộ?"
Hình như ban nãy bên kia có một cỗ dao động đặc thù, ông không thể phân biệt ra cụ thể là gì, có liên quan đến Hắc Mộ hay không?
Tu giả 18 đạo không hề yếu nhưng không đến mức gây ra dao động lớn như vậy.
"Hắc Mộ, Lục Phương Sơn.."
Thiên Khung Sơn Chủ muốn đi xem nhưng gần đây Nhân Hoàng lại có dị động, ông ta lo rằng mình rời đi thì đối phương sẽ lập tức xuất hiện, có đôi khi định mệnh trùng hợp như vậy đấy.
Ông ta ngẫm nghĩ, giữa mày hiện ra một con mắt giống như Thiên Nhãn, nó nhìn về phương xa.
Một lát sau, ông ta nhìn thấy một bóng người.
Thiên Khung Sơn Chủ nhìn một hỏi, khẽ gật đầu. Kẻ này có không ít lực lượng đại đạo, thực lực không yếu, sát khí sôi trào, tuổi tác không lớn, là người có thể làm đại sự.
Sau khi tra xét một phen, ông ta cảm thấy không có gì dị thường.
Không đúng! Ông ta nhìn kỹ lại thì kinh ngạc, gia hỏa này đang ẩn giấu thực lực, lực lượng 18 đạo của hắn không phải lực lượng một đạo đơn thuần mà là dung hợp lực lượng nhiều đạo.
"Thì ra là thế. Hắn đã tìm được con đường dung hợp, 16 đạo còn lại thăng cấp thì cũng sẽ dung hợp, hắn có tiềm năng trở thành cường giả"
Không tồi, nhưng với ông ta mà nói thì cũng chỉ là bình thường.
Ngoài ra, ông ta không thấy điều gì khác.
Kê này không quá đặc biệt, cũng không cảm nhận được lực lượng vạn giới, rõ ràng chỉ là người sinh trưởng trong Thiên Môn.
Dù sao Thiên Khung Sơn Chủ cũng là tồn tại chí cao vô thượng, tuy rằng Hắc Mộ thiên phú không tôi, thực lực không yếu nhưng không có gì dị thường thì ông ta cũng không quan tâm nhiều, trong Thiên Môn không thiếu những người như hắn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trước mắt ông ta xuất hiện một cánh cửa như ẩn như hiện, Thiên Khung Sơn Chủ lập tức bỏ qua Tô Vũ, ánh mắt ông ta sáng ngời, ngay sau đó cười lạnh một tiếng: "Tinh Vũ, gần đây ngươi quá sinh động rồi đấy"
Mấy ngàn năm qua, Tinh Vũ bị thương nặng nên hiếm khi mở ra Thiên Môn, vậy mà gần đây lại liên tiếp mở ra.
Trong cánh cửa như ẩn như hiện kia, giọng Nhân Hoàng truyền đến: "Thiên Khung, ngươi đừng như vậy, dù sao chúng ta cũng là người quen cũ. Thiên Môn sắp mổ ra, thực lực ta còn chưa khôi phục. Ngươi có lực lượng đại đạo không? Không cần quá mạnh, chỉ cần mấy chục lực lượng đại đạo nhất đẳng là được, ta cần dùng để khôi phục thương thế"
Thiên Khung Sơn Chủ cười lạnh: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nhân Hoàng hiền hòa cất lời: "Thật là, cũng đâu phải là ta không cho ngươi cái gì.
Ngươi ở gần Thiên Môn của ta là duyên phận, đừng suốt ngày nghĩ giết ta như vậy, ngươi không có năng lực giết ta, lãng phí cơ duyên để làm gì? Ta dùng một khối Vạn Đạo Thạch đổi 30 đại đạo nhất đẳng, thế nào?"
"Vạn Đạo Thạch?"
Thiên Khung Sơn Chủ chấn động.
Nhân Hoàng cười hỏi: "Có đồng ý không? Đó chính là nguồn lực lượng vạn đạo trong truyền thuyết còn lưu lại sau khi Thời Gian Chi Chủ khai thiên năm đó"
"Ngươi mà có được thứ này ư? Dù có thì ngươi cũng sẽ không cho ta"
"Ta không có"
Nhân Hoàng trả lời trực tiếp: "Ta bị thương, thứ này nằm trong tay cường giả, ta không cướp lấy được, ngươi cho ta mấy chục lực lượng đại đạo nhất đẳng, đợi ta khôi phục một chút thì sẽ đi xử lý đối phương, cướp lấy Vạn Đạo Thạch cho ngươi"
"co Thiên Khung Sơn Chủ tức giận bật cười.
Logic gì đây?
Vậy mà Tinh Vũ còn dám nói ra.
Y muốn lấy lực lượng đại đạo trước rồi mới đi giết người đoạt bảo, cướp được xong rồi mới giao cho ta, y muốn dùng thứ không thuộc về mình để giao dịch ư?
Thiên Khung Sơn Chủ cười khinh miệt: "Tinh Vũ, ta và ngươi giao dịch, ta bán thời không trường hà cho ngươi, ngươi dùng cái giá gì để trả?"
Gia hỏa nực cười!
Ngươi mua nổi sao?
Nhân Hoàng buồn bực: "Ngươi không phải đối thủ của Thời Gian Chi Chủ, nếu ngươi làm được thì ta dám mua đấy. Mấu chốt là ta có thể giải quyết đối thủ, ngươi vẫn không biết thực lực của ta đúng không? Mọi chuyện là thế này, Nhân Môn giao dịch với Địa Môn, Hỗn Độn Chi Chủ muốn Vạn Đạo Thạch, hình như Nhân Môn đã đáp ứng, ta phải phá hỏng chuyện này. Chuyện này cũng tốt cho các ngươi thôi, nếu Hỗn Độn Chi Chủ lấy được Vạn Đạo Thạch thì sẽ tiến bộ. Ngươi nghĩ rằng mình có thể đấu với hắn sao?
Hai ta nên hợp tác, cường cường liên thủ. Thiên Khung, trong thế cục hiện nay vạn giới yếu nhất. Ta còn bị thương, ngươi không trợ giúp ta, Địa Môn đang hở ra rồi, ta mà để Địa Môn mở ra trước thì đến lúc đó các ngươi đừng hối hận. Hỗn Độn Chi Chủ lấy được Vạn Đạo Thạch rồi sẽ mở Địa Môn. Khi đó ngươi hối hận cũng không kịp"
Thiên Khung Sơn Chủ nhíu mày.
Nhân Hoàng lại nói: "Nghĩ kĩ đi, quân vô hí ngôn. Sau khi lấy được Vạn Đạo Thạch, ta chắc chắn sẽ cho ngươi một khối"
Thiên Khung Sơn Chủ không để ý tới, trong lòng thầm nghĩ, 'nếu ngươi còn dám ôn ào thì ta sẽ đấm vỡ Thiên Môn của ngươi.
Nhân Hoàng buồn bực: "Ta biết ngươi không tín nhiệm ta. Nhưng nếu ta không ra tay, hai bên hoàn thành giao dịch thì có lợi gì với ngươi ư? Có lẽ đám người Vĩnh Sinh Sơn cũng có giao dịch với Nhân Môn, Thiên Khung, ngươi có giao dịch với Nhân Môn không?"
Không đợi Thiên Khung đáp lại, Nhân Hoàng tiếp tục nói: "Thực lực ngươi cường đại, có lẽ khinh thường giao dịch với Nhân Môn. Năm xưa ngươi đã có 35 đạo lực lượng, hiện tại có khả năng là 36 đạo, hẳn là cường giả cao cấp nhất trong đám chủ nhân cấm địa. Có lẽ ngươi không thông đồng với Nhân Môn. Nhưng ta mà không ngăn cản thì Nhân Môn sẽ thông đồng với Địa Môn"
Thiên Khung Sơn Chủ hơi nhíu mày.
Nhân Hoàng thuyết phục ông ta: "Hay là thế này đi, ta dùng đồ thế chấp mượn ngươi mấy chục đạo lực lượng nhất đẳng, được không?"
Thiên Khung Sơn Chủ cười lạnh: "Ngươi đang nằm mơ à?"
"Nằm mơ? Không hẻ! Ngươi phải nghe xem ta sẽ dùng cái gì để thế chấp đã. Ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu"
"Cái gì?"
Thiên Khung Sơn Chủ nổi lên hứng thú, Tinh Vũ thực lực cường đại, y muốn mượn rất nhiều lực lượng đại đạo nhất đẳng, y sẽ dùng cái gì để thế chấp?