Mảnh đất trung tâm nằm giữa tứ đại cấm địa.
Nơi đây vốn chỉ có mấy lãnh địa nhỏ nhưng hiện giờ đã biến mất.
Trong hư không tối tăm, một tòa thành lớn huyền phù trên không.
Đình đài lầu các, hoa cỏ cây cối, những thứ hiếm có ở nơi khác thì ở đây đều có.
Trên không trung có hai chữ Quang Minh tỏa ra quang huy lấp lánh, đó là tên thành trì này.
Quang Minh thành chiếu rọi thiên địa, xua tan bóng đêm, đánh đuổi hiểm nguy, khiến ai nhìn thấy cũng đều sinh ra cảm giác vui về thoải mái.
Mạt thế kéo dài quá lâu, tán tu cũng khát vọng ánh sáng, không thì đã không mong chờ việc thoát khỏi Thiên Môn, trở về vạn giới.
Trên tòa thành còn có nhật nguyệt luân chuyển khiến người ta cảm nhận được ngày và đêm.
Quang Minh Thành được xây dựng chỉ trong 1 ngày.
Nó đứng sừng sững trong hư không.
Giờ phút này, trong Quang Minh thành có rất nhiều cường giả đến từ khắp nơi, có những kẻ có thù oán với nhau nhưng không ai để xảy ra xung đột.
Tứ đại thế lực chiếm cứ tứ phương.
Trong địa bàn Lục Phương Sơn, Đao Chủ há hốc miệng, gã nhìn không trung nói: "Ta hơi sợ"
Tuyết Long truyền âm: "Câm miệng. Đừng nghĩ đừng nói gì cả, ta cũng đang sợ phát khiếp đây này"
Có thể không khiếp sợ được sao?
Nhật nguyệt luân chuyển chính là hai mắt của người nào đó.
Quang Minh Thành này chính là thiên địa.
Tô Vũ không thể dùng Trà Thụ dụ dỗ cường giả ở vạn giới, hôm nay hắn sẽ làm nên đại sự tại đây, thân thể hắn hóa thiên địa, biến thành một tòa thành lớn - cũng chính là Quang Minh Thành hiện giờ.
Có sợ không?
Những kẻ biết chân tướng đều sợ hãi.
Đây đâu phải Quang Minh Thành, nó rõ ràng là một hầm mộ.
Trong thành có rất nhiều phòng ốc sân viện chuẩn bị cho các cường giả.
Trên thực tế đó là khiếu huyệt, mỗi căn phòng đều đặt trên khiếu huyệt, rõ ràng là cái bẫy ăn thịt người không nhả xương.
Ai dám vào ở thì... Ha hả, chờ chết đi.
Không đầu hàng dung đạo thì ngươi sẽ không còn mạng sống.
Đám Tuyết Long vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ thành lập một thành thị, mời chào tán tu rồi ám sát hoặc lừa gạt hãm hại.
Tô Vũ thì không cần làm vậy.
Hắn trực tiếp hóa thành thiên địa.
Có kê nào ở trong thiên địa của hắn mà thoát được không?
Hơn nữa hắn muốn làm gì thì cũng sẽ vô thanh vô tức.
Thiên địa của hắn không có chút sơ hở nào, trừ khi gặp phải cường giả cấp bậc chủ nhân cấm địa, nếu không dù là nhất đẳng thì cũng khó phát hiện ra manh mối.
Một tòa thành như vậy lại được gọi là Quang Minh Thành, đây mới là điều khiến người ta khiếp sợ.
Hơn nữa, hiện giờ rất nhiều cường giả Lục Phương Sơn đang đi khắp nơi tuyên dương nơi đây tốt ra sao, kêu gọi mọi người nhanh tới đây.
Chứng kiến kế hoạch của Tô Vũ tiến hành, đám người Tuyết Long đều e ngại sợ hãi.
Đây mới là tàn nhãn thật sự, không chỉ dụ ngươi ta tới cửa mà còn khiến người ta chủ động tiến vào thiên địa, chui vài khiếu huyệt, rõ ràng là đưa đê vào miệng cọp, vậy có ai không sợ được chứ.
Còn tiết kiệm được công sức ra tay.
Hai người đang trò chuyện, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm Tô Vũ: "Đến hướng Đông Nam xử lý hư không yêu thú giết chóc tán tu, phải thật khoa trương khiến mọi người đều chú ý"
Giọng Tô Vũ ẩn chứa sự phẫn nộ.
Nó muốn chết à?
Giết chóc như vậy không phải là đang hù dọa đám tán tu kia sao?
Khốn kiếp!
"Kiếp Chủ, phải giết hay bắt nó?"
"Giết, đánh đến tan xương nát thịt"
Ngữ khí hắn tràn ngập sát ý.
Ta đã hao phí không ít tỉnh lực chế tạo Quang Minh Thành và tuyên dương nó, đảm nhãi nhép kia lại dám cướp môi của ta, muốn chết rồi đúng không?
Một hư không yêu thú nhị đẳng mà dám càn rỡ như vậy ư?
Đao Chủ không nói nhiều, gã có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ của Tô Vũ.
Nơi này là địa bàn của hắn, tất cả tán tu đều là con môi của Tô Vũ.
Hiện tại có kẻ giết chóc gần đây không phải là muốn tìm chết sao?
Ngay sau đó, hai người biến mất.
Rất nhanh, một ánh đao chiếu rọi thiên địa, một yêu thú khổng lồ bị chém thành hai nửa, ngay sau đó, lực lượng đóng băng bao phủ hoàn toàn đông cứng thi thể yêu thú kia. Đại đạo cũng bị đóng băng rồi đứt gãy.
Tiếng quát của Đao Chủ vang vọng tứ phương: "Thật to gan. Đây là Quang Minh Thành do các thế lực lớn trong Cấm Đoạn Hạp Cốc liên hợp tạo ra, cung cấp nơi nghỉ ngơi cho tán tu, nếu còn xảy ra chuyện giết chóc cướp đoạt trong trong phạm vi tam địa nguyên, giết không tha"
Giọng nói của Tuyết Long băng hàn tận xương: "Kẻ nào to gan dám gây sự trong địa bàn Quang Minh Thành, chúng ta sẽ chém giết không tha. Có tranh cãi thì vào thành, so đấu trên lôi đài, kẻ nào dám làm bậy thì đừng trách các thế lực Cấm Đoạn Hạp Cốc lấy nhiều bắt nạt ít, đuổi tận giết tuyệt"
Hai đại cường giả nhất đẳng phát uy tự mình giết chết một tôn hư không yêu thú nhị đẳng, nơi xa lập tức sôi trào.
Mọi người cảm thấy không tôi, không ngờ khu vực xung quanh cũng cấm tranh đấu.
Tình trạng này tương tự cấm địa, nhưng có đôi khi cấm địa lại không quan tâm, chỉ cần kẻ khác không xông vào cấm địa là được.
Giờ khắc này.
Trong hư không, một vị nam tử mày kiếm tóc dài, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía bên kia, ông ta kinh ngạc, mỉm cười mở miệng nói: "Thú vị đấy, đám tán tu muốn tạo ra một Quang Minh Thành thật sao?"
Hắn ta nhìn về phía lão nhân bên cạnh: "Không Nhi, Hắc Mộ ngươi từng nhắc đến chính là thủ lĩnh Lục Phương Sơn này ư?"
"Đúng vậy, phụ thân"
Người này chính là Kiếm Không đến từ Thiên Khung Sơn, mà kẻ được lão gọi là phụ thân đương nhiên chính là Kiếm Tôn - thủ tọa Binh Đường Thiên Khung Sơn, là một vị cường giả đỉnh cấp.
Kiếm Tôn khẽ gật đầu: "không tồi, rất có tiềm năng. Thành lập Quang Minh Thành còn có thể mượn sức tán tu ngoại lai. Nhưng cây to đón gió lớn, gây dựng thế lực ở đây e rằng không phải chuyện tốt. Chưa kể đến những cường long nơi khác, bản thân tam đại cấm địa ở đây cũng sẽ không để yên cho bọn họ lớn mạnh"
Lục Phương Sơn với ba vị nhất đẳng không tính là gì.
Nhưng nếu bọn họ cường đại hơn, thậm chí có xu thế liên hợp, số lượng nhất đẳng tăng lên mười mấy vị thì cấm địa sẽ muốn áp chế bọn họ, thế lực quá mạnh không phải chuyện tốt, đễ xảy ra biến cố.
Ông ta mỉm cười, bỗng nhiên mày kiếm nhíu lại, nhướng mày nhìn phương xa.
Nơi xa, một cường giả tử khí sôi trào đạp không bước đến.
"Minh Thổ?"
Kiếm Tôn kinh ngạc, không ngờ Minh Thổ của Tử Linh địa ngục lại tới đây.
Nơi xa, Minh Thổ cũng nhìn về phía này, ông nổ nụ cười trắng nõn sạch sẽ, nếu không phải tử khí cường đại thì không thể nhận ra ông tu luyện Tử Linh đại đạo.
Ông nhìn về phía Kiếm Tôn, khẽ gật đầu: "Bái kiến Kiếm Tôn"
Kiếm Tôn đứng nhìn từ xa: "Tử Linh địa ngục tới đây làm gì?"
"Đến nhìn ngắm Cấm Đoạn Hạp Cốc, không ngờ rằng sau nhiều năm, nơi đây lại thành trung tâm của thế giới sau cửa"
Còn có một việc khác, một vị cường giả nhất đẳng dưới trướng ông đã nhiều ngày không trở về, nghe nói Khúc tự mình chạy tới khống chế Hổ Phách Động hành động, việc này thật kỳ quái.
Khúc muốn làm gì?
Ta bảo ngươi đi liên hệ thế lực chứ không bảo ngươi đi làm lĩnh chủ tán tu.
Hơn nữa tin đồn về Quang Minh Thành ồn ào huyên náo nên ông muốn đến xem sao, dù sao đây cũng là đại sự của Cấm Đoạn Hạp Cốc.
Lúc này, ông nhìn thấy Quang Minh Thành tản ra quang mang, cũng thấy hai người Đao Chủ ra tay, ông mỉm cười lên tiếng, giọng nói hào sảng thoải mái: "Quang Minh Thành này thật thú vị. Tọa lạc tại đây, đánh đuổi hư không yêu thú, làm vậy không sợ rước lấy phiền toái ư?"
Kiếm Tôn đạm nhiên nói: "Bốn nhà liên thủ lập nên Quang Minh Thành, chiến lực không yếu, đại kiêu bình thường cũng khó thắng nổi, sao phải e sợ điều gì"
Minh Thổ Đại Đế mỉm cười bước đến: "Đạo hữu, muốn đi cùng nhau không?"
"Không cần"
"Vậy ta đây đi trước một bước"
Minh Thổ Đại Đế rời đi, dưới chân tràn ra hắc quang, ông nháy mắt biến mất, khi xuất hiện thì đã cách xa ngàn vạn dặm.
Không lâu sau, ông đứng trên không Quang Minh Thành.
Không có kẻ nào trong thành nhìn thấy ông, chỉ có một người bỗng nhiên biến sắc là Khúc.
Cường giả, không, là... Là đại đế.
Minh Thổ Đại Đế.
Khúc xui lơ, lão hoảng sợ.
Đại đế phương Đông - người mạnh nhất trong tứ đế đã tới đây.
Trong thành cũng có vài vị nhất đẳng mơ hồ cảm nhận được, bọn họ đều kinh hãi.